Đỗ Thành biết rất rõ, theo thông lệ, mỗi dịp lễ tết, Cục nhiều nhất
cũng chỉ phát thùng dầu ăn hoặc năm cân trứng gà. Hai năm nay, trung
ương nghiêm cấm các cơ quan nhà nước phát phúc lợi trên mọi danh
nghĩa, tết năm ngoái thậm chí còn không phát cả lịch treo tường. Đồ chất
đầy phòng thế này, chắc là Đoàn Hồng Khánh và Trương Chấn Lương tự
bỏ tiền túi ra.
“Thừa.” Mặc dù trong lòng thấy rất ấm áp, nhưng miệng vẫn rất
rắn, “Tôi có một mình, ăn được bao nhiêu, uống được bao nhiêu?”
Đoàn Hồng Khánh cười hì hì, không đáp lời ông.
“Sư phụ, cái này để đâu?” Trương Chấn Lương bưng một con cá to
từ trong bếp ra, “Tủ lạnh không đủ chỗ để.”
“Ban công.” Đỗ Thành xắn tay áo lên đi về phía bếp, “Để ở dưới
cửa sổ.”
Đun nước, pha trà. Mời các đồng nghiệp ngồi xuống nghỉ ngơi.
Uống xong một cốc trà nóng, Đoàn Hồng Khánh ngắm nhìn Đỗ
Thành, “Khí sắc xem chừng vẫn khá tốt, gần đây bận rộn việc gì?”
“Chạy lung tung.” Đỗ Thành nói qua quýt, “Không làm việc gì tử
tế.”
Đoàn Hồng Khánh nhìn ông mấy giây, “Không nghe lời, phải
không?”
“Nghe chứ.” Đỗ Thành cười hì hì, “Uống thuốc đúng giờ, ăn uống
tử tế, đi ngủ sớm, dậy sớm.”
Nét mặt Đoàn Hồng Khánh tối sầm lại, ông nhìn khắp lượt những
đồng nghiệp vẫn đang uống trà, hút thuốc, quay người ghé sát vào tai Đỗ
Thành, nói nhỏ: “Mẹ kiếp, ông đừng để tôi phải lo lắng nữa, có được
không?”
Đỗ Thành nhìn ông, nụ cười trên gương mặt dần tắt, “Ông Đoàn,
ông biết tôi là người như thế nào rồi đấy.”