TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2673

Đoàn Hồng Khánh cau mày, dường như cảm thấy Đỗ Thành thật

không thể chấp nhận được: “Hơn hai mươi năm rồi, sao phải khổ sở như
thế? Điều tra ra thì sao nào? Người chết có quay về được đâu, người còn
sống lại phải tội vạ.”

“Đúng thế, người chết không quay về được.” Đỗ Thành nhìn thẳng

vào mắt Đoàn Hồng Khánh, “Nhưng tôi không sợ tội vạ, đằng nào thì
cũng sắp chết rồi. Những kẻ thực sự sợ tội vạ - bọn chúng đáng kiếp.”

Đoàn Hồng Khánh đưa mắt nhìn đi chỗ khác, nhắm mắt lại, khi mở

mắt ra, lên tiếng bảo: “Đi Tam Á1 đi, khí hậu dễ chịu, không khí cũng rất
trong lành. Một mình ông, đi đâu mà chẳng thế. Chi phí ông đừng lo,
Cục…”

1. Thành phố cực nam của đảo Hải Nam Trung Quốc.

“Cục trưởng Đoàn,” Trương Chấn Lương nãy giờ im lặng bỗng lên

tiếng, “sư phụ em muốn làm gì, cứ để anh ấy làm.”

Đoàn Hồng Khánh ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Không chỉ ông, tất

cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy ngạc nhiên: Trương Chấn Lương
từ trước đến nay vốn nổi tiếng là người chắc chắn, chịu khó, tuân theo
lệnh chỉ huy, đây là lần đầu tiên anh công khai cãi lời lãnh đạo.

Thế là mọi người đều yên lặng. Một lát sau, Đoàn Hồng Khánh

đứng dậy trước, hắng giọng, “Thôi, ông Đỗ, ông nghỉ ngơi cho khỏe, còn
cần gì, cứ nói.” Dứt lời, liền bước về phía cửa.

Các đồng nghiệp cùng lên tiếng chào ra về, đều đi theo Đoàn Hồng

Khánh. Lúc ra khỏi cửa, Trương Chấn Lương nói khẽ với Đỗ Thành: “Sư
phụ, anh giữ gìn sức khỏe. Vụ án đó, em cũng đang điều tra, sau tết, hai
chúng ta gặp nhau tí nhé.” Dứt lời, anh khẽ ấn vào vai Đỗ Thành rồi
quay người đi xuống dưới tòa nhà.

Tiễn xong khách, Đỗ Thành đóng chặt cửa lại, chậm rãi bước vào

phòng khách, nhìn những món đồ tết trên sàn nhà, mỉm cười.

“Tết.” Ông thì thầm một mình: “Đúng rồi, tết rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.