Ngụy Quýnh không dừng lại, cậu quay người đi về phía cuối hành
lang.
Qua ánh đèn chiếu ra từ khe hở dưới cửa có thể thấy lão Kỷ còn
chưa ngủ. Ngụy Quýnh khẽ đẩy cửa, không khóa. Gần như cùng lúc đó,
một đám khói lớn xộc ra.
Căn phòng mù mịt đầy khói, chỉ có thể nhìn thấy một màu xám
mờ. Cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ, lão Kỷ một tay cầm đũa, một tay kẹp điếu
thuốc lá, ngây ra nhìn cậu.
Phải đến năm giây sau, lão Kỷ mới hét lên: “Cháu… sao cháu lại
đến?”
Ngụy Quýnh không nói gì, nín thở, đi vội đến trước cửa sổ, mở
toang cửa sổ ra. Bầu không khí khô lạnh ùa vào phòng, khuấy động khói
thuốc đầy trong phòng, lập tức cảm giác trong lành hơn rất nhiều.
“Ông hút bao nhiêu thuốc rồi?” Ngụy Quýnh đưa hai tay khua
khua quanh mình, “Ông muốn chết ạ!”
Lão Kỷ chỉ cười khà khà, dường như đã xúc động đến mức không
biết nói gì. Ông quay chiếc xe lăn, đến sát bên Ngụy Quýnh, ngắm cậu từ
trên xuống dưới, mấy lần định thò tay ra kéo cậu, nhưng lại rụt tay về.
Trong khoảng thời gian ông và Ngụy Quýnh quen nhau, đây là lần
đầu tiên lão Kỷ chân tay luống cuống, không biết làm gì.
Ngụy Quýnh bị sặc khói thuốc đến mức chảy cả nước mắt, khó
khăn lắm mới nhìn rõ được mọi thứ trước mắt, thứ đầu tiên mà cậu nhìn
thấy là gương mặt đầy niềm vui và bất ngờ của lão Kỷ.
“Dào, đừng nhìn cháu nữa.” Ông cụ cứ nhìn mãi khiến Ngụy
Quýnh bối rối, “Ông đang ăn cơm ạ?”
“Ừ?” Lão Kỷ như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, “Đúng rồi, cháu
ăn chưa?”
Ông cụ vội chỉ tay vào chiếc bàn gỗ nhỏ, “Nào, qua đây cùng ăn.”