Ngụy Quýnh giơ chiếc hộp đựng cơm giữ nhiệt trong tay lên:
“Mang bánh chẻo đến, cho… ông cháu.”
“Ồ.” Cơn bực tức của người bảo vệ không hề vợi đi chút nào, “Lúc
sớm sủa thì làm gì hả, bây giờ mấy giờ rồi? Mai quay lại.”
“Đừng, chú.” Ngụy Quýnh cuống lên, “Cháu từ rất xa đến đây, hơn
nữa…”
Cậu bỗng nhớ ra thuốc lá trong túi áo, liền vội lôi ra một bao đưa
cho ông ta, “Chú linh động một tí, tết mà.”
Người bảo vệ nhìn thấy hai chữ “Trung Hoa” trên vỏ hộp thuốc, do
dự một lúc, giọng dịu lại.
“Đợi một tí.”
Dứt lời, ông ta quay người trở lại phòng trực, lấy chìa khóa trên
tường xuống, rồi lại quay lại chỗ cánh cổng sắt.
“Các cậu, bình thường không chịu khó đến thăm các cụ.” Người
bảo vệ mở khóa, “Bây giờ còn làm ra cái vẻ gì, viện Kính lão có thiếu
bánh chẻo đâu.”
“Cảm ơn chú nhé.” Ngụy Quýnh nghiêng người lách qua người
bảo vệ, lúc nhét bao thuốc vào túi áo ông ta, cậu ngửi thấy mùi rượu
nồng nặc.
“Đưa bánh chẻo xong thì ra luôn đấy, đừng có muộn quá.”
Ngụy Quýnh vâng dạ qua quýt rồi nhanh chóng đi về phía tòa nhà
nhỏ.
Đi qua sảnh tầng 1, Ngụy Quýnh nhìn thấy đèn ở phòng ăn vẫn
sáng. Một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng đặt ở giữa bàn ăn, mấy cụ già
ngồi trên chiếc ghế dài, xem một tiết mục kịch vẻ buồn tẻ. Một hộ lý dựa
người vào chiếc xe đẩy đồ ăn bằng inox ngủ gật.