TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2685

hơi lớn, hai mắt nhắm hờ, trông mặt đầy hưởng thụ.

Nơi họ đứng, ngoài ánh đèn hắt từ ngoài cổng vào, còn lại đều là

một vùng tối đen. Ngụy Quýnh buộc phải mở mắt thật to, đi rất cẩn thận,
chỉ sợ làm lão Kỷ ngã. Lão Kỷ thì không hề để ý, cứ nhắm mắt thoải
mái, còn có thể chỉ dẫn chính xác cho Ngụy Quýnh được ở mấy chỗ.

“Sang trái một chút… đúng rồi.”

“Phía trước có một viên gạch bị bong rồi đấy, đừng có vấp vào.”

Lúc đầu Ngụy Quýnh còn ngạc nhiên về trí nhớ của lão Kỷ, ngay

sau đó cậu liền ý thức được, hai mươi mấy năm nay, mọi không gian
hoạt động của lão Kỷ đều ở cái sân này, có lẽ hình dáng của từng viên
gạch trên sân ông cụ đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Đúng lúc nghĩ đến đó thì cậu đẩy lão Kỷ ra đến cổng viện. Nhìn

con phố yên ắng phía ngoài cánh cổng sắt và ngọn đèn đường vẫn đang
rực sáng, trong lòng Ngụy Quýnh bỗng nảy ra một ý muốn khó kiềm chế
được.

Cậu cho chiếc xe lăn dừng lại trước cánh cổng sắt, cúi người khẽ

nói với lão Kỷ: “Ông chờ cháu một lát.”

Dứt lời, Ngụy Quýnh liền lẳng lặng đi về phía phòng trực bảo vệ.

Phòng trực bảo vệ đã tắt đèn, vừa bước đến cửa, Ngụy Quýnh đã

nghe thấy tiếng ngáy vang như sấm ở bên trong. Cậu khẽ kéo cửa, khép
hờ, cậu mạnh tay một chút, rất nhanh chóng, một khe hở đủ để một
người đi qua xuất hiện trước mắt.

Cả căn phòng nồng nặc mùi rượu. Ngụy Quýnh nghiêng người

lách vào, cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Dựa vào ánh
sáng lờ mờ từ cửa sổ hắt vào, Ngụy Quýnh trông thấy nhân viên trực ban
nằm trên chiếc giường nhỏ, hai chân thõng xuống đất, đã ngủ say từ lâu.
Ngụy Quýnh lẳng lặng sờ lên tường, rón rén lấy chìa khóa trên giá
xuống. Tiếng loạch xoạch khe khẽ khiến cậu nín thở định thần, không
dám động đậy thêm. Mấy giây sau, thấy nhân viên trực ban không hề có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.