dấu hiệu tỉnh giấc, Ngụy Quýnh cầm chặt chiếc chìa khóa trong tay,
chầm chậm quay ra theo đường cũ.
Ra khỏi phòng trực bảo vệ, Ngụy Quýnh mới dám thở phào một
hơi. Cậu đón lấy ánh mắt của lão Kỷ, bước nhanh đến trước cổng, mở
chiếc khóa sắt, đẩy lão Kỷ ra phía ngoài sân.
Ra đến ngoài phố, lão Kỷ bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, cả
người cứng đờ, hai tay túm chặt lấy tay vịn của chiếc xe lăn. Sau khi đi
được hơn một trăm mét, ông cụ mới dần dần thoải mái trở lại, bắt đầu
nghiêng ngó nhìn xung quanh.
Trên con phố không một bóng người, hai người lần lượt đi qua một
siêu thị nhỏ, một cửa hàng bán đồ ăn sáng, một hiệu cắt tóc, một cửa
hàng kinh doanh dịch vụ điện thoại di động, một cửa hàng thịt. Lúc đi
qua một ngôi trường tiểu học, lão Kỷ bảo Ngụy Quýnh đi chậm lại, nhìn
rất lâu vào cánh cổng trường đang đóng, còn đưa tay lên sờ tấm biển
hiệu.
“Hóa ra tiếng của đám trẻ nhỏ vọng đến từ đây.”
Ông cụ mỗi lúc một phấn chấn, giống hệt như một đứa bé sơ sinh
vừa mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh đều thấy hiếu kỳ. Cho dù những
cửa hàng cửa hiệu đó đều đóng cửa, nhưng vẫn khiến lão Kỷ hớn hở vô
cùng, ông cụ liên tục bật cười khe khẽ.
“Không ngờ.” Lão Kỷ nhìn con phố được chiếu sáng dưới ánh đèn
đường, “Không ngờ rằng ta còn được ra ngoài.”
Đi đến khúc giữa con phố, phía trước không xa là một con đường
vành ngoài cắt ngang, chốc chốc lại có ô tô bật đèn sáng lóa phóng vút
qua. Lão Kỷ nhìn nơi sáng hơn ấy, tay chỉ về phía trước, “Đến chỗ kia.”
Ngụy Quýnh làm theo, chân bước mạnh hơn, bánh chiếc xe lăn bắt
đầu quay rất nhanh.
Lão Kỷ bám chặt lấy tay vịn của chiếc xe lăn, người hơi đổ về phía
trước, miệng liên tục phả ra từng làn hơi trắng.