TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2688

“Lão Kỷ?”

“Ừ.”

“Ông không sao chứ?”

“Ồ, không sao.” Lão Kỷ chậm rãi quay đầu, dường như đã không

còn chút sức lực nào nữa, “Cứ thế này, rất tốt.”

Ngụy Quýnh ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy không làm phiền ông cụ

thì hơn. Thế là, cậu đứng phía sau ông cụ, lặng lẽ ngắm nhìn con đường
trước mắt.

Dưới ánh đèn đường, một người trẻ tuổi đang lau mồ hôi, một

người già nét mặt hờ hững, tạo thành một khung cảnh kì quặc trên đường
phố vào mồng một tết. Những người về nhà vào buổi đêm lao vút qua
người họ, hai bên đều có một khoảnh khắc nhìn nhau ngắn ngủi. Đối với
những người qua đường, đó chỉ là mấy giây khiến người ta nghi hoặc.
Còn đối với lão Kỷ, đó là chốn nhân gian đã trở nên xa lạ từ lâu.

Chiếc xe thứ hai mươi ba biến mất ở đằng xa. Lão Kỷ chậm rãi lên

tiếng: “Chúng ta, về thôi.”

Suốt đường về không nói chuyện gì. Chạy nhanh như bay vào giữa

đêm khiến cả hai người đều mệt phờ. Lão Kỷ cũng không còn tràn đầy
hứng thú với mọi thứ ven đường phố nữa, ông cúi đầu, dường như đang
ngủ gật, nhưng tiếng thở dài thi thoảng vọng tới khiến Ngụy Quýnh biết
được, ông cụ vẫn còn thức, và tâm trạng không vui.

Sau khi lên cao tất sẽ xuống thấp. Cái giá của sự hưng phấn tột độ

là sự trống rỗng vô biên, hơn nữa, cuối cùng thì lão Kỷ vẫn phải trở về
với cái sân nhỏ tựa như cái lồng nhốt ấy.

Ngụy Quýnh thì đang lo lắng, sau một phút bốc đồng, phải ăn nói

thế nào với nhân viên trực ban. Thấy khoảng cách tới viện dưỡng lão
mỗi lúc một gần, cậu bắt đầu thầm cầu nguyện rằng nhân viên trực ban
vẫn đang ngủ say.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.