Người đó, chính là Đỗ Thành.
Ông nhất mực cho rằng đó là một vụ án sai. Vì vậy, Đỗ Thành và
những người từng thân thiết không khác nào anh em ruột như Mã Kiện
thành ra mâu thuẫn thù hằn. Trong Cục càng không thể chấp nhận để vụ
án được cấp trên đánh giá rất cao này có bất cứ kẽ hở nào. Sau khi cân
nhắc kĩ lưỡng, Đỗ Thành bị điều sang đơn vị khác, đến một thành phố
tương đối hẻo lánh trong tỉnh, năm 1993 mới được điều về.
“Năm đó, tôi ở thành phố F.” Đỗ Thành nghĩ một lát, “Sao thế?”
Trương Chấn Lương lấy một túi hồ sơ trong chiếc túi da ra, đưa
cho Đỗ Thành.
“Em không đoán nhầm.” Vẻ mặt Trương Chấn Lương vô cùng
nghiêm túc, “Nếu anh đã nhất định phải làm, thì, anh nên xem cái này.”
“Mẹ kiếp, cậu còn giấu tôi của nả riêng?” Đỗ Thành vừa cười vừa
mắng. Nhưng, nhìn thấy vẻ mặt của Trương Chấn Lương, ông ý thức
được đây hoàn toàn không phải là chuyện đùa.
Trong chiếc túi hồ sơ vẫn là tài liệu một vụ án hình sự. Đỗ Thành
lật xem mấy trang, nét mặt bỗng hoàn toàn thay đổi, tốc độ lật giở càng
lúc càng nhanh.
“Chấn Lương,” Đỗ Thành gập quyển tài liệu lại, chằm chằm nhìn
đệ tử, tay đã bắt đầu run run, “Đây… đây là cái gì?”
Lâm Quốc Đống bưng hộp mì ăn liền bằng giấy lên, húp nốt ngụm
nước cuối cùng, hài lòng chặc lưỡi.
Món này đúng là tiện, cũng ngon, hơn rất nhiều so với đồ ăn nhanh
ngày xưa.
Hắn đứng dậy rời khỏi bàn, đi vào nhà bếp, ném hộp đựng mì ăn
liền vào thùng rác, rót một cốc nước lọc, còn tiện thể nhìn chiếc điện
thoại di động đang nạp điện.