“Ta sẽ nói cho anh, nhưng bây giờ chưa phải lúc.” Lão Kỷ hất hàm
ra phía cửa, “Có người đến.”
Vừa dứt lời, viện trưởng liền đẩy cửa, giận dữ xông vào.
Nhìn thấy ba người ở trong phòng, đầu tiên viện trưởng ngớ ra, rồi
lập tức hỏi không hề khách khí: “Các anh đang làm cái gì thế hả?”
Không đợi họ trả lời, viện trưởng liền đi thẳng đến chỗ lão Kỷ nói:
“Lão Kỷ, chúng ta nói chuyện một chút.” Dứt lời, ông ta liền khoát tay
với Trương Hải Sinh, “Anh đi ra trước đi.”
Trương Hải Sinh để lọ mực về chỗ cũ, nhìn lão Kỷ một cái, ánh
mắt phức tạp, sau đó không nói tiếng nào, kéo cửa đi ra ngoài.
Viện trưởng bực tức tay chống nạnh, đứng yên tại chỗ, nhìn Ngụy
Quýnh, hỏi thẳng: “Còn cậu là ai?”
“Bạn của tôi.” Lão Kỷ bình tĩnh đáp lời.
“Cậu cũng đi ra!” Viện trưởng cáu kỉnh khoát tay về phía Ngụy
Quýnh. Ngụy Quýnh đứng dậy, vừa định đi liền bị lão Kỷ đưa tay ra dấu
ngăn lại.
“Cậu ấy ở đây.” Giọng lão Kỷ không cao, nhưng đầy kiên quyết,
không cho phép phản bác, “Ông có gì thì cứ nói đi.”
Viện trưởng tím mặt, tức nghẹn một lúc lâu rồi bật ra mấy chữ qua
kẽ răng: “Lão Kỷ, ông giỏi thật đấy.”
Lão Kỷ mỉm cười: “Cảm ơn ông.”
“Mẹ kiếp, ông không nói trước với tôi một tiếng được à?” Nụ cười
của lão Kỷ làm cho cơn giận của viện trưởng lên đến đỉnh điểm, ông ta
xông thẳng đến trước mặt lão Kỷ, gần như va vào trán lão Kỷ, “Cứ phải
báo thẳng cho cảnh sát mới được à? Bây giờ trong viện loạn cả lên! Hai
bên, mẹ kiếp, đều gặp tôi để đòi người!”