“Viện trưởng,” Lão Kỷ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt đối
phương, “Con cái người ta đưa người già đến đây, là để nằm an dưỡng
những năm tháng tuổi già, chứ không phải là để cho loại khốn kiếp đó
làm nhục.”
Viện trưởng cứng họng không biết nói gì, ngây ra nhìn lão Kỷ,
cuối cùng gật đầu rất mạnh.
“Đúng thế, chỗ chúng tôi quản lý không tốt, không chứa được ông
thần lớn như ông.” Ông ta đứng tránh sang một bên, chỉ tay về phía cửa,
“Ông đi đi.”
“Tôi không đi đâu hết.” Lão Kỷ co người trong chiếc xe lăn,
chuyển sang một tư thế thoải mái, “Tôi cứ ở đây.”
“Tôi là viện trưởng.” Viện trưởng lại tiến gần lại một bước, “Ở
đây, tôi có quyền quyết.”
“Ông có thể thử xem.” Lão Kỷ chậm rãi phủi bụi trên chiếc thảm
len, “Viện dưỡng lão có thế lực đen, hành động tố giác bị tấn công báo
thù - sáng mai đây sẽ là dòng tít đầu tiên của tất cả các cơ quan truyền
thông. “
Nét mặt viện trưởng đơ ra, một lúc lâu sau, ông ta đứng thẳng dậy,
đưa ngón tay chỉ vào mũi lão Kỷ.
“Được.” Cả gương mặt của ông ta co rúm lại, lộ ra hàm răng khấp
khểnh, “Ông được lắm.”
Dứt lời, viện trưởng liền quay người đi ra khỏi phòng, đóng sầm
cửa lại.
Lão Kỷ chầm chậm thở ra một hơi, quay người về phía Ngụy
Quýnh, nhìn thấy cậu đang đứng ở chỗ cách mình hơn một mét, lông
mày nhíu lại, nhìn ông vẻ suy nghĩ.
“Lão Kỷ,” Ngụy Quýnh chăm chú nhìn ông cụ, hỏi nhỏ từng chữ:
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?”