Trương Hải Sinh không dám làm gì nữa, cúi người khom lưng,
đứng xem hết hai đoạn băng ghi hình, mồ hôi đã toát ra như mưa trên
mặt. Đợi đến khi Ngụy Quýnh cất điện thoại di động đi, anh ta hệt như
vừa bị nện một gậy, không thể đứng vững được nữa.
Trương Hải Sinh ngồi phịch xuống giường, vẻ bất lực, hai tay ôm
mặt, toàn thân run lên bần bật.
Ngụy Quýnh bối rối nhìn lão Kỷ, không biết phải làm gì. Lão Kỷ
vẫn giữ vẻ bình thản như trước, lại châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Một lúc lâu sau, Trương Hải Sinh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm
chằm vào lão Kỷ, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng và căm hận.
“Kỷ Càn Khôn!” Anh ta đứng lên, lấy hết sức hét về phía lão Kỷ:
“Tôi nện con mẹ ông!”
Lão Kỷ nhả ra một làn khói thuốc, bình thản nhìn anh ta.
“Mẹ kiếp, tại sao ông muốn hại tôi?” Trương Hải Sinh đã hoàn
toàn mất lý trí, điên cuồng sờ lần khắp xung quanh, “Ông không cho tôi
sống, mẹ kiếp, ông cũng đừng hòng được yên!”
Anh ta vung một lọ mực trên bàn lên, lao về phía lão Kỷ.
Ngụy Quýnh kinh ngạc, đứng dậy chặn anh ta lại theo bản năng.
Nhưng, một câu nói tiếp theo của lão Kỷ, khiến cả hai người đều ngây ra
tại chỗ.
“Hai đoạn băng này, tôi chưa nộp cho cảnh sát.”
Một lúc lâu sau, Trương Hải Sinh định thần lại trước.
“Ông…” Tay anh ta vẫn đang giơ cao chiếc lọ mực, nhưng cả
người lại lỏng ra, “Ông định làm gì?”
Mười đầu ngón tay lão Kỷ duỗi thẳng, giơ lên trước mắt, hai khuỷu
tay dựa vào tay vịn của chiếc xe lăn, mắt chăm chú nhìn Trương Hải
Sinh.