thể nói một mình, “Ra khỏi nhà lúc hơn 5 giờ chiều, mặc một chiếc váy
liền vải hoa màu xanh trắng, đi đôi giày cao gót mới mua, còn xức nước
hoa - Phu nhân Hồ Điệp, ta nhờ bạn mua từ Nhật về. Kết quả là cả buổi
tối bà ấy không về.”
“Sau đó thì sao?”
“Ta đã báo công an. Bạn của bà ấy nói, sau khi tiệc tan lúc hơn 11
giờ, bà ấy đã về rồi. Nhưng, ta đã tìm khắp một lượt những nơi ta có thể
nghĩ đến, vẫn không thấy bóng dáng bà ấy. Cho đến tận sáng sớm ngày
mồng 7, ta nhận được điện thoại của cảnh sát.”
Ngụy Quýnh không nói nên lời, ngây ra nhìn ông cụ.
“Sau khi bị cưỡng dâm, bà ấy đã bị bóp cổ chết, thi thể bị phân
tách thành mười mảnh, vứt rải rác ở nhiều nơi trong thành phố.” Ánh mắt
lão Kỷ dần trở nên vô định, giọng nói trở nên máy móc, không một chút
sắc thái tình cảm nào, như thể đang thuật lại một việc hoàn toàn không
hề liên quan đến mình, “Khi ta nhìn thấy bà ấy, cả chiếc chân bên phải
vẫn còn chưa được tìm thấy.”
Nhưng Ngụy Quýnh không thể kìm mình hơn được nữa, cậu nhảy
dựng lên, túm lấy vai lão Kỷ, thét hỏi: “Đã phá được vụ án chưa? Có bắt
được hung thủ không?”
“Đã bắt được, ta đã dự phiên xét xử, anh ta bị xử tử hình, lập tức
thi hành.”
Ngụy Quýnh lập tức thấy nhẹ nhõm, cậu ngả ra phía sau ngồi
phịch xuống ghế, lồng ngực phập phồng.
Nhưng nét mặt lão Kỷ không hề có cảm giác thỏa mãn vì đã trả
được mối thù lớn, ngược lại, thần sắc ông cụ càng bi thương hơn.
“Có điều, cảnh sát đã bắt nhầm người. Anh ta không phải là hung
thủ.”
Trong phòng vô cùng im ắng.