Ngụy Quýnh trợn mắt há mồm nhìn lão Kỷ, một lúc lâu mới bật ra
được mấy chữ: “Ông nói gì cơ?”
“Người mà cảnh sát bắt tên là Hứa Minh Lương, làm nghề bán thịt
lợn.” Lão Kỷ nở một nụ cười buồn hiu hắt, “Có vân tay của anh ta, cũng
có lời khai, tất cả đều khớp, nhưng, hung thủ không phải là anh ta.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Ngụy Quýnh định thần lại, lập tức vặn
hỏi: “Không phải là anh ta đã thừa nhận rồi sao?”
“Không phải là anh ta, chắc chắn không phải là anh ta. Ta đã thấy
mắt của anh ta. Trong đó chỉ có nỗi tuyệt vọng và sợ hãi, không có bóng
tối, cũng không có sự độc ác, không có gì cả!” Ánh mắt lão Kỷ trở nên
thê lương, “Nếu anh ta đã giết vợ ta, thì trên người anh ta chắc chắn sẽ
có một cảm giác nào đấy, cảm giác của vợ ta! Nhưng ta không tìm thấy,
hoàn toàn không tìm thấy!”
Ngụy Quýnh bỗng không biết nói gì, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi
hỏi với giọng thăm dò: “Lão Kỷ, liệu có phải là ông…”
“Không!” Không đợi cậu nói hết, lão Kỷ đã kiên quyết phủ định,
“Ta đã sống cùng bà ấy mười hai năm, đã quen thuộc nhau đến mức
giống như một người! Nếu anh ta mang bà ấy đi, ta nhất định có thể cảm
nhận được!”
Lại yên lặng một lần nữa.
Hai người ngồi im không nói gì, giây lát sau, Ngụy Quýnh nhìn
chiếc giá sách để ngang đầu giường, phá vỡ sự im lặng trước.
“Cho nên… bao nhiêu năm nay, ông vẫn không thể không nghĩ đến
việc này?”
“Không thể. Nếu là cháu thì cũng thế thôi.” Nét mặt lão Kỷ vô
cùng đau thương, “Ta thường nghĩ, khi vợ ta bị giết, có phải là vô cùng
khiếp sợ không, có phải là vô cùng đau đớn không? Bà ấy có van xin
hung thủ tha cho bà ấy không? Lúc trước khi chết, liệu có thầm gọi tên
ta, trông ngóng ta đến cứu bà ấy…”