Ông đóng cửa sổ lại, định quay vào phòng khách, vừa quay người,
thì nhìn thấy Kim Phượng đang dựa người vào khung cửa, nhìn mình.
Lạc Thiếu Hoa ngạc nhiên: “Sao em lại ra ngoài? Gió to thế này, bị
cảm lạnh thì làm thế nào?” Ông bước nhanh tới, ôm lấy vai Kim
Phượng, đưa bà vào phòng khách.
Đỡ bà ngồi xuống ghế salon, Lạc Thiếu Hoa định vào phòng ngủ
lấy chăn len, nhưng bị Kim Phượng kéo lại.
“Thiếu Hoa,” Kim Phượng nhìn cánh cửa phòng ngủ phía bắc đang
đóng chặt, chắc chắn là cháu ngoại không nghe thấy, “Mình nói chuyện
một tí nhé.”
Lạc Thiếu Hoa bỗng đờ người ra, mấy giây sau, ông vẫn làm theo
lời bà, ngồi xuống đối diện với bà.
Hai vợ chồng ngồi đối diện với nhau, bỗng chốc không biết nói gì,
cuối cùng, vẫn là Kim Phượng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.
“Mình đã sống cùng nhau ba mươi bảy năm rồi nhỉ?”
“Ừ - cưới năm 77.”
“Đúng thế, Lạc Doanh đã 36 tuổi rồi.” Kim Phượng mỉm cười,
“Huy Huy cũng 11 tuổi rồi.”
“Sắp 12 đến nơi rồi.” Lạc Thiếu Hoa cũng bất giác mỉm cười, quay
đầu nhìn căn phòng ngủ phía bắc, “Sau tháng tư.”
“Ừ. Bao nhiêu năm nay, công việc của anh bận rộn, nhưng vẫn
chăm sóc hai mẹ con em chu đáo.” Kim Phượng đưa tay ra, xoa nhẹ lên
đầu gối Lạc Thiếu Hoa, “Sức khỏe của em không tốt, làm anh vất vả.”
“Vợ chồng với nhau, nói những chuyện này làm gì?”
“Thực ra, em biết anh có tâm sự trong lòng. Đừng lo, em và Lạc
Doanh có thể tự chăm sóc cho mình, cũng có thể nuôi nấng Huy Huy đầy
đủ. Em đã làm anh vất vả bao nhiêu năm rồi…”