“Điều này nói lên cái gì?”
Trương Chấn Lương không trả lời, châm một điếu thuốc, nét mặt
trở nên trầm trọng.
“Thủ đoạn cắt xác không thành thạo.”
“Đây là điểm đáng ngờ thứ ba.” Đỗ Thành gập cuốn hồ sơ lại, “Hai
mươi ba năm trước, sau khi hung thủ gây án lần thứ tư, những vết cắt
đều rất gọn, thành vết cắt nhẵn nhụi - tên khốn kiếp này đã rất thành thục
nhuần nhuyễn khi chia xác rồi, không lẽ tay nghề lại kém đi hay sao?”
Trương Chấn Lương nghĩ ngợi một lát, bỗng run bắn lên.
“Sư phụ,” anh ngẩng đầu lên, sắc mặt bắt đầu trắng bệch ra, “Ý
anh là?”
Đỗ Thành dựa người ra sau ghế, nhìn Trương Chấn Lương đầy ẩn
ý.
Cả tết, Lạc Thiếu Hoa ở yên trong nhà đón hết cái tết cùng vợ con.
Điều này khiến mối quan hệ giữa ông và Lạc Doanh được cải thiện rất
nhiều. Con gái không còn săm soi để ý xem ông đi đâu nữa, vào buổi
sáng ngày mồng 8 tháng Giêng, hôm kết thúc kỳ nghỉ, Lạc Doanh thậm
chí còn trả chìa khóa ô tô cho ông.
Lạc Thiếu Hoa đang bóc trứng gà cho cháu ngoại Hướng Xuân
Huy, nhìn thấy chìa khóa ô tô vứt trên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn Lạc
Doanh.
“Hôm nay con không đi ô tô à?”
“Không, chẳng có chỗ đỗ xe.” Lạc Doanh cụp mắt xuống, “Nếu bố
ra ngoài thì cứ lấy mà đi.”
Dứt lời, cô liền xách túi lên, ra phòng sát cửa đi giày. Vừa ra khỏi
cửa, lại quay lại, ném một tờ báo lên tủ giày.
“Bố ơi, báo ngày hôm nay.”