“Em nói cái gì thế hả?!” Lạc Thiếu Hoa đột ngột ngẩng đầu lên,
nhận ra được ẩn ý trong lời Kim Phượng, “Em hiểu nhầm rồi…”
“Là anh hiểu nhầm rồi.” Nét mặt Kim Phượng bình tĩnh, “Em hiểu
anh, thời gian trước anh bận, chắc chắn không phải là những việc vớ
vẩn.”
Bỗng nhiên, khóe miệng Kim Phượng thoáng hiện một nụ cười
tinh nghịch.
“Một ông già nhếch nhác như anh, ngoài em ra, còn ai thèm ngó
đến anh?”
Lạc Thiếu Hoa ngớ ra, rồi lập tức cười khà khà, nhảy dựng lên,
làm bộ định đánh, nhưng chỉ khẽ vỗ vào má Kim Phượng.
Kim Phượng vừa cười vừa tránh. Hai vợ chồng già ba mươi mấy
năm, đùa nghịch ồn ào, khiến thằng cháu ngoại Hướng Xuân Huy ở
trong phòng ngủ thò đầu ra.
“Ông ngoại, bà ngoại, ông bà làm gì thế?”
“Không có gì, chúng ta đùa vui thôi.” Lạc Thiếu Hoa làm mặt hổ,
nhưng không giấu được nụ cười, “Mau đi làm bài tập đi, nếu không mẹ
cháu về sẽ xử lý cháu đấy.”
Hướng Xuân Huy thè lưỡi, rụt vào trong phòng ngủ.
Lạc Thiếu Hoa quay người về phía Kim Phượng cười bảo: “Bà già
rồi mà không nghiêm túc gì cả. Thấy chưa, để cháu ngoại cười cho
chưa?”
Kim Phượng cười cười không nói gì, nhưng nét mặt lại trở nên
trang trọng.
“Việc anh đang làm, có thể nói với em được không?”
Nụ cười trên mặt Lạc Thiếu Hoa biến mất, giây lát sau, ông lắc
đầu, “Không được - ít nhất là không nói được bây giờ.”