khu dân cư, ngồi lên một chiếc xe Santana màu xanh sẫm ở ven đường,
nổ máy, rời đi. Đèn đuôi xe màu đỏ sẫm loang loáng trên đường, cuối
cùng hoàn toàn lẫn vào trong màn đêm.
Bỗng nhiên Lâm Quốc Đống bắt đầu thở hổn hển, thần kinh căng
thẳng suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng được thư giãn. Hắn dựa người
vào cái giá để đồ, lồng ngực phập phồng dồn dập. Giây lát, hắn lau
những giọt mồ hôi túa ra trên trán, xiêu vẹo bước vào trong phòng.
Ánh đèn trong căn phòng dìu dịu, mùi mì ăn liền phảng phất trong
không khí. Đó là bữa tối mà hắn vừa ăn xong. Nhớ lại dáng vẻ rất
nghiêm túc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra của mình lúc ăn mì ăn
liền, Lâm Quốc Đống thầm thấy buồn cười. Sau đó, là nỗi oán hận sâu
sắc.
Hắn lại ngồi xuống trước máy vi tính, ngây ra nhìn văn bản hiển
thị trên màn hình, những con chữ loạn xạ xếp thành hàng trong đó, vừa
có tiếng Anh, lại vừa có tiếng Trung Quốc.
“What the fuck!”
“Thằng khốn kiếp! Thằng khốn kiếp!”
“Mày định ép tao đến lúc nào?!!!”
…
Đó chính là kết quả “làm việc” cả buổi chiều trên máy vi tính của
Lâm Quốc Đống, hắn cố gắng hết sức giữ cho nét mặt bình thường, động
tác thoải mái, nhưng hoàn toàn không thể tập trung nổi tinh thần để dịch
bản thảo này. Nỗi hận thù trào lên trong lồng ngực đã chuyển hóa thành
những câu từ hằn học, bị hắn gõ vào văn bản.
Hắn thở dài, không lưu mà đóng luôn trang đó lại, mở một văn bản
trống mới.
Đây là công việc đầu tiên mà hắn có được sau khi ra viện. Trong
cuộc phỏng vấn buổi sáng, nhìn hắn trong bộ quần áo tồi tàn, mái tóc hoa