“Để nó chơi với cậu.” Nhạc Tiêu Tuệ cười hì hì nói. Tiếp đó, cô
ôm quần áo bẩn của bố chui vào trong nhà vệ sinh. Rất nhanh chóng,
tiếng nước chảy ào ào vọng ra.
Chú mèo chậm rãi đi đến trước mặt Ngụy Quýnh, ngẩng đầu lên,
quan sát cậu đầy vẻ hiếu kỳ, hai mắt ánh lên màu xanh.
Ngụy Quýnh cúi người xuống, đưa tay ra đùa với nó, đầu tiên con
mèo cảnh giác lùi lại một bước, sau đó cẩn thận hít hít ngón tay cậu.
Dường như cảm thấy cậu an toàn, con mèo liền dụi cái đầu nhỏ lại, chậm
rãi cọ vào lòng bàn tay cậu, mắt lim dim.
Ngụy Quýnh hỏi với vào trong nhà vệ sinh: “Nó tên là gì?”
Tiếng nước tạm ngừng lại.
“Hạt Đậu Nhỏ.” Dứt lời, tiếng nước lại vang lên.
“Ồ, mày tên là Hạt Đậu Nhỏ.” Ngụy Quýnh cảm giác thấy bộ lông
mềm mại trong lòng bàn tay, tê tê, buồn buồn, khiến người ta lười biếng
và dễ chịu, “Hạt Đậu Nhỏ, chào mày nhé.”
Con mèo dường như hiểu được lời của Ngụy Quýnh, nó ngừng cọ
vào tay cậu, ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn cậu một lúc, vẫy đuôi mấy
nhát rồi nhảy phốc lên đầu gối cậu.
Những bàn chân nhỏ có lớp thịt đệm giẫm lên đùi, cảm giác rất kỳ
diệu. Con mèo quay mấy vòng trong lòng Ngụy Quýnh, chọn một vị trí
thích hợp nhất, vươn người, nằm xuống một cách thoải mái.
Gần như là bản năng, lúc con mèo nằm ra đùi, Ngụy Quýnh liền
đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên lưng nó. Con vật nhỏ rõ ràng là rất hưởng
thụ, nhanh chóng ngủ say.
Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, Nhạc Tiêu Tuệ xắn cao tay áo, vừa
vẩy nước trên tay vừa bước ra.
“Chà! Hạt Đậu Nhỏ thích cậu đấy.”