Ngụy Quýnh rất khó nhọc mới đỡ được ông ta dậy, miễn cưỡng lôi ông
ta ra khỏi căn phòng.
Phía sau lưng họ, Nhạc Tiêu Tuệ liên tiếp xin lỗi những người đàn
ông. Cuối cùng, họ đã đi ra khỏi nhà hàng, người đàn ông trung niên đó
theo ra cùng họ.
Suốt dọc đường, người đàn ông trung niên không ngớt oán thán:
“Tết nhất mà, mấy ông già chúng tôi muốn tụ tập một tí. Cháu
cũng biết bố cháu rồi đấy, uống rượu vào cứ như biến thành người khác,
cho nên mới không gọi ông ấy. Ai mà biết được ông ấy lại tự tìm đến,
vào một cái là uống luôn, uống vào là chửi, chửi xong lại đập…”
Nhạc Tiêu Tuệ vâng vâng dạ dạ đáp lời, khó nhọc đỡ lấy vai bố. Ra
đến bên đường, người đàn ông trung niên bảo “Chăm sóc bố cháu cẩn
thận nhé” rồi quay trở lại. Nhạc Tiêu Tuệ và Ngụy Quýnh dìu người đàn
ông mềm oặt như bún, vẫy tay gọi taxi.
Có mấy chiếc taxi dừng lại, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông
say mèm, đều từ chối không chở. Cuối cùng, Nhạc Tiêu Tuệ bảo Ngụy
Quýnh dìu người đàn ông nấp ra sau một gốc cây, còn mình đứng ra cạnh
đường để gọi xe. Rất nhanh chóng, một chiếc taxi dừng lại, Nhạc Tiêu
Tuệ mở cửa xe, cho nửa người ngồi vào ghế lái phụ rồi mới vẫy tay bảo
Ngụy Quýnh đưa người đàn ông tới.
Lái xe taxi không kịp chuồn đi, vì vậy, mặt hằm hằm suốt dọc
đường, đồng thời nói đi nói lại là nếu người đàn ông mà nôn ra xe thì
phải trả thêm tiền xe. Để nhanh chóng chở xong chuyến đen đủi này, lái
xe cho xe phóng nhanh vun vút. Tuy nhiên, xe phóng nhanh, đỗ gấp, vào
cua đột ngột, khiến cho người đàn ông cuối cùng không thể kiềm chế
được nữa, nôn thốc nôn tháo.
Cuối cùng cũng đến nơi, Ngụy Quýnh kéo người đàn ông đã say
mèm không còn biết gì nữa bước ra khỏi chiếc taxi nồng nặc mùi hôi
chua. Lái xe vừa lớn tiếng chửi, vừa mở cửa sổ cho thoáng gió, cuối
cùng đòi thêm năm mươi tệ tiền xe, rồi mới tức giận rời đi.