TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2741

Bên trong gian phòng riêng còn có sáu người, đều là đàn ông, độ

tuổi tầm trên dưới 50. Một người đàn ông mặc áo len màu vàng nâu nhạt
quay lưng về phía cửa, đang nói rất to, một tay liên tục gõ lên bàn. Năm
người đàn ông còn lại chen chúc ngồi ở phía bên kia chiếc bàn tròn, nét
mặt vừa bất lực vừa chán ngán.

Ngụy Quýnh vừa bước vào cửa, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc,

đồng thời phía dưới chân vọng tới những âm thanh lạ. Cậu cúi đầu nhìn
xuống, trên sàn là một bãi lộn xộn, cốc và đĩa thức ăn bị ném vỡ lẫn
trong thức ăn thừa, như thể có người đã hất cả đĩa lòng lợn sốt xuống
đất.

Nhạc Tiêu Tuệ cau mày bước về phía người đàn ông đang to tiếng,

vỗ vào vai ông ta, “Bố, về thôi.”

Nhưng người đàn ông đột ngột hất tay, đập mạnh vào người Nhạc

Tiêu Tuệ.

“Con mặc kệ bố, bố phải nói với bọn họ cho ra nhẽ…”

Một người đàn ông trung niên phía đối diện đứng lên, “Nào! Ông

Nhạc, đừng có đánh con!”

“Không sao đâu ạ.” Nhạc Tiêu Tuệ vừa xoa chỗ đau, vừa nở nụ

cười vẻ có lỗi với những người đàn ông phía đối diện, “Áo của bố cháu
đâu ạ?”

Rất nhanh chóng, một chiếc áo lông vũ màu đen được ném qua.

Nhạc Tiêu Tuệ khoác chiếc áo lông vũ lên người người đàn ông, quay ra
nói khẽ với Ngụy Quýnh: “Nào, giúp tớ dìu ông ấy.”

Ngụy Quýnh làm theo. Vòng ra phía trước người đàn ông, lúc này

cậu mới nhìn rõ mặt của đối phương - gầy gò, râu ngắn và cứng, nếp
nhăn đầy mặt, đỏ rực một cách bệnh tật - nhìn một cái liền nhận ra ngay
là kết quả của việc nghiện rượu trong khoảng thời gian dài.

Không biết là do hơi rượu bốc lên, hay là do gào thét quá to nên

kiệt sức, người đàn ông nhắm mắt lại, dựa vào ghế liên tục thở hổn hển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.