TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2740

Thực ra, họ sẽ đi đến đâu, và nội dung cụ thể của “giúp một việc”

là gì, Ngụy Quýnh đều không hề quan tâm. Điều khiến cậu tò mò là sự
nhiệt tình bất ngờ của Nhạc Tiêu Tuệ đối với vụ giết người hàng loạt này.
Cậu vẫn không sao quên được ánh sáng lóe lên trong mắt Nhạc Tiêu Tuệ
khi cậu lắp bắp nói ra việc lão Kỷ nhờ ở lối hành lang thư viện trống trải
đó. Ngụy Quýnh từ lâu đã biết Nhạc Tiêu Tuệ không phải là một cô gái
đơn giản. Nhưng biểu hiện của Nhạc Tiêu Tuệ đối với sự việc này, đã
không thể giải thích là “cảm thấy bị kích thích” được nữa.

“Ừ, tớ giúp cậu và ông cụ cùng điều tra nhé.” Dứt lời, cô liền chạy

nhanh như bay quay lại phòng đọc, xem kĩ từng dãy giá sách.

Ngụy Quýnh vẫn còn nhớ dáng vẻ của cô lúc ấy. Không cho phép

nói thêm điều gì, dứt khoát và kiên quyết.

Nghĩ đến đó, Ngụy Quýnh lại nhìn Nhạc Tiêu Tuệ. Cô gái dường

như đang suy nghĩ điều gì, nét mặt vừa buồn bã oán trách, vừa mệt mỏi.
Điều này kéo suy nghĩ của Ngụy Quýnh trở về với hiện thực, làm cậu bắt
đầu thầm lo lắng, vì Nhạc Tiêu Tuệ bảo cậu giúp một việc, rõ ràng không
phải là việc khiến cho người ta vui vẻ.

Chiếc xe taxi nhanh chóng đi vào khu vực nội thành, khoảng nửa

tiếng sau, đỗ ở trước cửa một nhà hàng trên đường Vĩnh An. Nhạc Tiêu
Tuệ trả tiền xe, ra hiệu cho Ngụy Quýnh đi theo cô.

Mặt tiền nhà hàng không rộng, chủ yếu kinh doanh đồ ăn Tứ

Xuyên. Qua đẳng cấp trang trí nội thất bên trong, có thể thấy nhà hàng
này thuộc mức tiêu dùng vừa và thấp. Nhạc Tiêu Tuệ đi phía trước,
xuyên qua gian sảnh gần như đầy chật khách, đi thẳng vào một phòng
riêng. Một người đàn ông trung niên đợi ở cửa phòng riêng, nhìn thấy
Nhạc Tiêu Tuệ, vội bước ra đón.

“Ái chà, Tiêu Tuệ, cuối cùng cháu cũng đến rồi.”

Nhạc Tiêu Tuệ chỉ khẽ gật đầu, đi qua người ông ta, đẩy cửa bước

vào trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.