TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2751

“Sau này, ông ấy bắt đầu nghiện rượu, kiểu nghiện vô cùng vô

cùng nặng ấy. Cậu có thể tưởng tượng được không, một cô bé cấp hai,
lần lượt đến từng nhà trên phố tìm ông bố không biết đã say ngã ở đâu.”

Cả nửa người Nhạc Tiêu Tuệ đều ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt

là sáng lấp lánh.

“Khi tìm được, còn phải nghĩ cách đưa ông ấy về nhà.” Giọng

Nhạc Tiêu Tuệ khe khẽ dịu dàng, còn pha chút cười đùa, “Tớ thậm chí
còn giúp ông ấy tắm gội, lúc ông ấy say bí tỉ không biết gì.”

Ngụy Quýnh nghĩ một lát rồi khẽ hỏi: “Cậu có hận ông ấy không?”

“Không.” Nhạc Tiêu Tuệ bật ra chữ này rất rõ ràng, “Khi một

người đàn ông đối mặt với sự mất mát và nỗi buồn đau, nhưng không
làm gì được - vì thế ông ấy chỉ còn cách như vậy.”

Người cha say rượu. Người cha ngủ say. Người cha đang hưởng

thụ giây phút thanh bình yên ả trong vô thức.

“Tớ may mắn hơn ông ấy nhiều, dù sao, tớ cũng không có ấn

tượng sâu sắc gì về mẹ. Nhưng, ông ấy thì khác.”

Cô gái chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, thân hình mảnh mai và

gương mặt trắng sứ hiện ra. Tiếp đó, một cánh tay xắn tay áo đưa tới.

“Cảm ơn cậu.” Ánh mắt Nhạc Tiêu Tuệ dịu dàng như ánh trăng,

“Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tớ.”

Ngụy Quýnh cũng đưa tay ra, cầm lấy bàn tay lạnh toát căng mịn

ấy. Sau đó, không biết là ai dùng sức mạnh hơn, đến khi cậu định thần
lại, vầng trán của Nhạc Tiêu Tuệ đã khẽ gục lên ngực cậu.

Mũi Ngụy Quýnh thoang thoảng mùi thơm của tóc, mái tóc dài

thoáng chạm vào hơi rặm ở cằm, bên tai văng vẳng âm thanh như lời nói
trong giấc mơ:

“Cảm ơn cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.