“Bây giờ e là cô ta không thể nghe điện thoại của ông được.” Gã
đàn ông lại cất tiếng cười, “Ông thật sự muốn biết tôi đang làm gì cô ta?”
“Tao cảnh cáo mày,” giọng Lạc Thiếu Hoa run lên, chiếc điện thoại
di động bị ông bóp chặt đến mức phát ra những tiếng kêu rắc rắc, “Nếu
mày dám làm hại con gái tao…”
“Tay tôi đang ở trên ngực của cô ta, đàn bà hơn 30 tuổi, giữ dáng
còn ngon phết.” Gã đàn ông dường như không hề để ý đến lời đe dọa của
Lạc Thiếu Hoa, vẫn cứ tự nói, “Áo lót màu đen. Hừm, là loại tôi thích
đấy, rất gợi cảm…”
“Mày đừng có đụng vào nó!” Cuối cùng Lạc Thiếu Hoa gầm lên,
“Nếu không, tao sẽ giết mày!”
Đầu bên kia ống nghe bỗng hoàn toàn yên ắng. Mấy giây sau,
giọng gã đàn ông lại vang lên, giọng nói trở nên lạnh toát.
“Hai mươi phút nữa, tuyến tàu điện ngầm số 2, ga đường Xuân
Dương, đi về phía Thế Kỷ Thành, đến một mình.”
Dứt lời, gã đàn ông liền ngắt điện thoại.
Lạc Thiếu Hoa chửi to một tiếng, gọi lại, điện thoại di động của
con gái đã tắt máy.
Ông không dám chần chừ, bật dậy lao ra ngoài cửa, vừa mở cửa
phòng đã đâm sầm vào Kim Phượng.
“Sao thế?” Kim Phượng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của
Lạc Thiếu Hoa, “Em vừa nghe thấy anh hét ầm ầm.”
Lạc Thiếu Hoa đẩy Kim Phượng ra, chỉ nói một câu “ở nhà đợi
anh” rồi lao ra khỏi nhà.
Lúc này đã gần mười rưỡi đêm, trên đường rất ít xe cộ. Nhưng,
Lạc Thiếu Hoa vẫn thấy tốc độ của mình không đủ nhanh. Ông ngồi
trong buồng lái, bàn tay cầm vô lăng đã siết mạnh đến mức gân cốt gồ