TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2817

“Tôi cần phải điều tra xem thế nào.” Đỗ Thành trầm ngâm quay

lại, nhìn Kỷ Càn Khôn, mắt sáng rực, “Nếu nguồn gốc kích thích hung
thủ đúng là nước hoa, thì Hứa Minh Lương chắc chắn là đã bị oan.”

Kỷ Càn Khôn nhìn lại ông vẻ căng thẳng: “Tại sao?”

“Hứa Minh Lương bị suy giảm chức năng khứu giác do mắc bệnh

viêm xoang mãn tính.” Giọng Đỗ Thành càng phấn chấn, “Người chết
xức nước hoa hay là nước cất hoa, đều không có ý nghĩa gì đối với anh
ta.”

“Xem đấy!” Kỷ Càn Khôn hưng phấn vỗ vào xe lăn, “Tôi nói

không sai!”

“Ông đừng vội đắc ý.” Đỗ Thành xua tay, “Tôi còn chưa làm rõ

được Hoàng Ngọc và Lý Lệ Hoa có sử dụng nước hoa hay không, và là
nhãn hiệu gì. Có điều…”

Ông chỉ vào Nhạc Tiêu Tuệ, “Cô bé này khá đấy.”

“Cảm ơn chú.” Nhạc Tiêu Tuệ mỉm cười tươi tắn, nhưng ánh mắt

bỗng trở nên kiên quyết cứng rắn, “Bây giờ, đến lượt chú.”

“Ồ?” Đỗ Thành ngớ ra, ngay sau đó liền hiểu ra ý cô muốn hỏi

trọng điểm điều tra của mình, “Điều mà tôi chú ý đến, là dấu vân tay
đó.”

“Trong vụ án thứ tư?” Ngụy Quýnh hỏi.

“Ừ.” Đỗ Thành chỉ vào dãy ảnh thứ tư, “Trong quá trình gây án ở

ba lần trước, hung thủ không để lại bất cứ bằng chứng dấu vết nào.
Chúng tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì ở hiện trường vứt xác và trên túi
nilon gói các mảnh xác. Nhưng, trong vụ án thứ tư, hắn lại để lộ kẽ hở.”

Kỷ Càn Khôn lập tức tiếp lời: “Lông lợn và vân tay.”

“Đúng.” Đỗ Thành gật đầu, “Trên túi nilon có dấu vân tay của Hứa

Minh Lương, hơn nữa anh ta lại làm nghề bán thịt lợn, cho nên cảnh sát
mới chắc chắn rằng anh ta là hung thủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.