căng thẳng, người thẳng đứng, mắt nhìn chằm chằm vào những con số
không ngừng thay đổi trên tấm bảng tinh thể lỏng.
Trần Hiểu thầm buồn cười, không ngờ ông già này còn trong sáng
ghê.
Rất nhanh chóng, thang máy dừng lại ở tầng của họ. Có rất nhiều
người trong thang máy, hầu hết đều là những người đi ăn cơm trưa. Hai
người chen vào. Trần Hiểu đứng ở cửa, Lâm Quốc Đống đứng sau cô.
Thang máy đi xuống. Trần Hiểu đang suy nghĩ xem là ăn bát hoành
thánh1 hay là canh cay, bỗng cô cảm thấy phía sau gáy có một luồng hơi
nhè nhẹ, dường như có người đang thở rất mạnh sau lưng cô.
1. Tên một món ăn của Trung Quốc.
Cô cau mày, bất giác dịch chuyển nửa bước về phía trước. Đồng
thời, cô nghe thấy một tiếng động gần như không thể cảm nhận được.
Vừa giống tiếng thở dài, lại vừa giống một tiếng rên rỉ.
Năm phút sau, Lâm Quốc Đống và Trần Hiểu đứng trong một con
ngõ nhỏ phía dưới tòa nhà. Hai bên đường đủ các loại biển hiệu, đều là
những quán ăn nhỏ giá cả tương đối rẻ.
“Hoành thánh, canh cay hay là mì thịt bò?” Trần Hiểu quay đầu hỏi
ý kiến Lâm Quốc Đống, “Cháu mời chú.”
“Không được, ai lại để phụ nữ mời?” Lâm Quốc Đống nhìn trái
nhìn phải một lượt, “Ăn gì ngon nhé - cô chọn.”
“Thế thì ngại quá.”
“Đừng khách sáo.” Lâm Quốc Đống vỗ vào túi áo, “Không phải là
vừa phát lương đấy thôi?”
Cuối cùng, hai người quyết định đi ăn lẩu cá mú. Vào trong quán,
chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, Trần Hiểu cởi áo khoác ngoài, để lộ ra
chiếc áo len màu vàng gà con mặc ở bên trong.