nghiệp cũ - tức là cái người gọi là “thầy giáo Lâm” đó - đến làm gia sư
cho Hứa Minh Lương. Bà đến đây, là để trả lại mấy cuốn sách tham khảo
mà trước đây thầy giáo Lâm cho con trai mình mượn.
Hai bà cụ chủ yếu nói chuyện về cuộc sống hơn một năm nay của
Dương Quế Cầm. Nói đến những chỗ buồn, Dương Quế Cầm lại rơi
nước mắt. Bà cụ già đứng dậy đi lấy khăn mặt, mới phát hiện ra Lạc
Thiếu Hoa vẫn đứng ở cửa.
“Ái dà, tôi quên mất không hỏi.” Bà cụ vội hỏi chuyện anh, “Anh
là?”
Lạc Thiếu Hoa không biết nên tự giới thiệu mình thế nào. Dương
Quế Cầm lên tiếng trước, “Anh cứ về trước đi, một lúc nữa tôi tự về
nhà.”
“Cháu đợi bác.” Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay, “Sắp đến giờ
cao điểm rồi, xe buýt rất đông.”
“Anh về đi!” Dương Quế Cầm bỗng cao giọng, “Anh còn muốn
điều tra gì nữa? Có cần điều tra thầy giáo Lâm không?!”
Bà cụ già đứng yên tại chỗ, hết nhìn Dương Quế Cầm, lại nhìn Lạc
Thiếu Hoa, vừa nghi hoặc vừa không biết phải làm gì.
Lạc Thiếu Hoa cảm thấy hơi khó xử, đành nói khẽ một tiếng “được
ạ”, rồi quay người mở cửa đi ra. Vừa thò người ra, thì đâm sầm vào một
người ngoài cửa.
“Bà Triệu ơi, bà Triệu, đúng là bà ở nhà à!”
Một người đàn ông trung niên bừng bừng tức giận đẩy Lạc Thiếu
Hoa ra, xông thẳng vào.
Sắc mặt bà cụ lập tức trở nên giận dữ, “Anh lại đến làm gì hả?”
“Tôi không đến thì làm thế nào?” Người đàn ông huơ mấy tờ hóa
đơn trong tay, “Hơn một trăm tệ tiền xăng để tôi tự móc tiền túi ra trả à?”