Anh khom lưng nhấc chiếc cưa tay lên, trên đầu răng cưa, những
ánh huỳnh quang màu xanh tím dường như đang cười nhạo anh, nhấp
nháy tỏa sáng.
Người Lạc Thiếu Hoa lảo đảo, anh lùi lại hai bước, dựa vào cửa,
thở hổn hển.
Đây chính là sự thật.
Trong ánh huỳnh quang màu xanh tím, một bóng dáng mờ ảo xuất
hiện. Cơ thể một gã đàn ông không một mảnh vải. Hắn quỳ trong bồn
tắm, xách một chiếc chân phụ nữ lên, đặt chiếc cưa tay lên khớp gối, kéo
đi kéo lại…
Lạc Thiếu Hoa bỗng nhiên muốn cười. Mẹ kiếp, thật quá châm
biếm. Vụ án giết người chia xác, thế là đã phá được. Trong một tình
huống không thể nói rõ với ai, trong một tình cảnh như thể đi ăn trộm,
dùng một biện pháp hoàn toàn không phù hợp với trình tự quy định pháp
luật, thế là đã phá được.
Nếu lúc ấy có thêm được một chút thời gian, thêm một chút kiên
nhẫn, thu thập thêm một chút manh mối, điều tra thêm một số đối tượng
khả nghi…
Hứa Minh Lương đã không phải tuyệt vọng đổ xuống trên trường
bắn tử hình.
Bỗng, có tiếng vặn mở khóa cửa vọng đến từ phòng khách.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thiếu Hoa hoàn toàn không phải là sợ
hãi hay là tìm một chỗ nào đó để nấp, ngược lại, một cơn cuồng nộ chưa
từng có bốc lên đỉnh đầu.
Hắn ở ngay ngoài cửa! Con ác quỷ đang ở ngay ngoài cửa!
Lạc Thiếu Hoa không hề nghĩ ngợi, kéo luôn cửa ra, xông ra ngoài.
Lâm Quốc Đống đang thay giày ở phòng khách, hắn khom lưng,
một tay đang xách chiếc giày da của mình, ngẩng đầu lên, nhìn cái người