Lâm Quốc Đống vừa quan sát nét mặt anh, vừa khẽ dịch chân anh
từ trên ngực hắn xuống đất, lật người ngồi dậy, bò ra quỳ trước mặt Lạc
Thiếu Hoa.
“Anh tha cho tôi, coi như sự việc ngày hôm nay chưa từng xảy ra,
có được không?” Lâm Quốc Đống ngẩng đầu nhìn Lạc Thiếu Hoa, ánh
mắt vừa khẩn cầu, vừa uy hiếp, “Như vậy, tất cả chúng ta đều an toàn,
không đúng sao?”
“Mày đừng có hòng!” Ánh mắt thất thần của Lạc Thiếu Hoa lại
như lúc trước. Anh cúi đầu xuống, chằm chằm nhìn Lâm Quốc Đống,
“Mày đã giết năm người, mày tưởng như thế là xong hả?”
Lâm Quốc Đống ngớ ra, ngay sau đó lập tức hiểu ra rằng Lạc
Thiếu Hoa coi Hứa Minh Lương cũng là một trong số những người bị
hại.
“Nhưng tôi đã thay đổi rồi, thật sự là thay đổi rồi!” Lâm Quốc
Đống ôm chặt lấy chân Lạc Thiếu Hoa, “Anh hãy tin tôi, tôi sẽ không
giết người nữa, thật sự không…”
“Cút ra!”
Lạc Thiếu Hoa giơ chân đạp hắn ra, khiến mình cũng mất thăng
bằng, dựa người vào tủ giày, thở hổn hển.
Không thể tin được hắn, tuyệt đối không thể, người phụ nữ bị giết
mấy hôm trước vẫn còn nằm trong nhà để xác. Nhưng, bị truy cứu về vụ
án sai, bị đuổi việc, thậm chí vào tù, từ đây những chiến sĩ anh hùng
mang đầy vinh quang sẽ phải gánh nỗi nhục suốt đời - cái giá này, có
đánh đổi được không?
Một sự im lặng đáng sợ, chặn ngang giữa hai con người, mỗi người
mang một tâm sự khác nhau.
Một kẻ quỳ dưới đất, phấp phỏng sợ sệt chờ bị tuyên án, trong lòng
vừa hi vọng, vừa tuyệt vọng.