Người cảnh sát này bí mật đột nhập vào nhà hắn.
Hơn nữa, anh ta chỉ có một mình.
Trận đấm đá điên cuồng diễn ra đến hai phút. Những động tác cực
mạnh kèm với tâm trạng phẫn nộ khiến Lạc Thiếu Hoa nhanh chóng cảm
thấy mệt mỏi rã rời. Mặc dù vậy, anh vẫn chưa hả giận, sau khi dừng lại
lấy hơi một lúc, anh lại bồi thêm mấy cú đá rất mạnh.
Lâm Quốc Đống nằm trên nền nhà, không né tránh, cũng không
kêu thét, chỉ im lặng chịu đựng trận đấm đá của anh.
Lạc Thiếu Hoa lại giơ súng lên, vừa thở hổn hển vừa gầm lên:
“Đứng dậy, đi theo tao!”
Lâm Quốc Đống đã thâm tím mặt mũi, khóe miệng và mũi đều
đang tóe máu. Hắn nhìn Lâm Quốc Đống qua khe cánh tay, sau khi nhận
ra đối phương đã tạm thời không đánh mình nữa, hắn hạ cánh tay xuống,
từ từ lồm cồm ngồi dậy, vừa lau máu trên mặt, vừa nói khẽ:
“Anh không thể bắt tôi được.”
Giọng điệu của Lâm Quốc Đống đã khiến Lạc Thiếu Hoa nổi giận,
anh lại tung một cú đá vào giữa ngực hắn, “Mày nói cái gì?!”
Lâm Quốc Đống ngã ngửa ra đằng sau, tay ôm ngực, ho sặc sụa.
“Tại sao tao lại không thể bắt mày được?” Lạc Thiếu Hoa giẫm
mạnh lên người hắn ta, “Mày nói xem, tại sao?”
“Anh đã vi phạm trình tự!” Lâm Quốc Đống ra sức lung lay chân
Lạc Thiếu Hoa, gân cổ gào lên: “Anh đột nhập vào nhà tôi một cách phi
pháp, một mình lấy bằng chứng, theo quy định của pháp luật, như vậy
không có giá trị!”
“Thằng khốn kiếp, mày tưởng mày có thể trốn thoát được hả?” Lạc
Thiếu Hoa giẫm mạnh hơn, “Tao lập tức về xin lệnh khám xét, bây giờ
chúng tao có kĩ thuật DNA, những vết máu đó, sẽ nhanh chóng biết ngay
được là của ai!”