TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2856

Giết hắn đi. Hắn khiến mình và những đồng nghiệp khác sẽ phải

chịu nỗi nhục suốt đời và thảm họa tù tội.

Nhưng, không thể.

Lâm Quốc Đống nhìn chằm chằm vào nòng súng đang chĩa vào

mình, có thể cảm nhận được rất rõ sát khí đằng đằng mỗi lúc một dữ dội
tỏa ra từ người cảnh sát trước mặt.

Trong không gian dường như có một luồng khí đen, cuồn cuộn, sôi

sục, nhanh chóng lao vào mình.

Anh ta sẽ giết chết mình, bằng cách đơn giản, trực tiếp nhất, lạnh

lùng nhất.

Như vậy cũng tốt. Không phải bị bắt giữ và áp giải. Không phải

chịu đựng phiên xét xử như con cừu non chờ bị giết. Không cần phải hé
lộ bí mật trong lòng. Không cần phải quỳ trên mặt đất lạnh toát vào một
buổi sáng sớm, nghe thấy tiếng kéo chốt súng vang lên rõ mồn một sau
gáy.

Giết tôi đi.

Lâm Quốc Đống giữ nguyên tư thế khom người cong lưng, nhắm

mắt lại.

Nhưng, tiếng súng mà Lâm Quốc Đống chờ đợi ấy không hề xuất

hiện. Ngược lại, tiếng bước chân gấp gáp vọng tới bên tai hắn, đồng thời
hắn cảm thấy có một luồng không khí mát rượi thoáng qua mặt.

Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị giáng một cú rất mạnh vào đầu.

Cú đấm của Lạc Thiếu Hoa khiến Lâm Quốc Đống ngã nhào, tiếp

đó, anh điên cuồng đá tới tấp vào người hắn.

Lâm Quốc Đống co người lại, đưa tay lên che đầu và mặt theo bản

năng. Trong lúc chịu đựng cơn mưa đấm đá đau đớn, hắn bỗng nhận ra
hai sự việc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.