Tối nay liên tiếp xảy ra hai sự việc nằm ngoài dự đoán, khiến trong
lòng hắn nảy sinh một cảm giác vô cùng bất an. Cuộc viếng thăm của
Hứa Minh Lương, rồi đến mẹ hắn, dường như khiến căn hộ hai phòng
ngủ một phòng khách này - vương quốc tự do nơi hắn có thể muốn làm
gì tùy thích, trở thành một nơi nguy cơ rình rập tứ phía. Đối với những
kẻ đột nhập như thế, hắn không thể chọn cách cắn xé hoặc đuổi đi được.
Bởi vì hắn không phải là một con sói đói khát nhăm nhe giữ lấy lãnh thổ,
mà là một chú cừu vô hại.
Ít nhất là hầu hết mọi thời gian trong cuộc sống, hắn đều buộc phải
diễn cái vai này.
Vì vậy, việc duy nhất Lâm Quốc Đống có thể làm bây giờ, là
nhanh chóng xử lý xong cái đám túi nilon đen này - Những thứ có thể
khiến bộ nanh vuốt sắc nhọn của hắn lộ ra.
Nhưng, một dự cảm càng ngày càng dữ dội xuất hiện trong đầu
hắn. Sớm muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ để lộ bộ lông màu xám dưới ánh
mặt trời, nhe bộ nanh trắng nhởn ra với tất cả mọi người.
Nhất là khi hắn biết Hứa Minh Lương bị bắt, ý thức được là hắn đã
lấy nhầm chiếc túi nilon màu đen mà Hứa Minh Lương xách đến, hắn đã
biết, ngày đó đã không còn xa nữa.
Cho dù là vào hôm nay, đã cách một năm.
Lạc Thiếu Hoa rút súng lục ra, lên cò súng cạch một tiếng, chỉ
thẳng vào đầu Lâm Quốc Đống.
Giết hắn đi. Chỉ cần khẽ cử động ngón tay trỏ.
Giết hắn đi. Hắn đã tước đoạt mạng sống của năm người phụ nữ ở
đây, khiến thi thể họ tản mát ở các ngóc ngách trong thành phố này.
Giết hắn đi. Hắn đã khiến một thanh niên vô tội đổ xuống trường
bắn tử hình, cho đến chết vẫn không thể rửa sạch được tội danh giết
người.