vụ án giết người hàng loạt trước đó.”
Đỗ Thành chăm chú nhìn Ngụy Quýnh mấy giây, cau mày, “Cậu
làm thế nào mà biết được vụ án này?”
“Cháu xem được khi tra cứu tư liệu trên mạng.” Ngụy Quýnh
quyết định nói dối.
“Tôi cảm thấy hung thủ của hai vụ án này không phải là cùng một
người, nên không đưa tư liệu cho lão Kỷ - cậu thấy thế nào?” Đỗ Thành
cụp mắt xuống, lại rút một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc.
“Cháu cũng cảm thấy không phải là cùng một người.” Ngụy
Quýnh buột miệng, sau đó liền hối hận. Bởi vì Đỗ Thành lập tức đưa mắt
nhìn cậu, còn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Cậu nhóc,” Đỗ Thành thủng thẳng châm thuốc lá, “Cậu biết
những gì?”
Ngụy Quýnh thầm mắng mình sơ ý, thấy đã không thể giấu được
nữa, đành nói hết ra sự thật.
“Vụ án cuối tháng 10 năm 1992, người bị hại chính là mẹ của
Nhạc Tiêu Tuệ.”
Đỗ Thành chợt sững người, ngây ra nhìn Ngụy Quýnh. Một lúc lâu
sau, ông mới vừa nhăn nhó cười vừa lắc đầu, mặt vẫn lộ vẻ không thể tin
được.
“Không thể trùng hợp đến như vậy chứ?” Đỗ Thành ngẫm nghĩ
giây lát rồi lẩm bẩm một mình: “Thảo nào nó trăn trở về vụ án này đến
như vậy.”
Ông lại nhìn Ngụy Quýnh, “Cần tôi làm gì?”
“Cháu muốn tìm hiểu về vụ án này.” Ngụy Quýnh dừng lại một
lúc, “Nếu có thể, cháu muốn tìm ra hung thủ đã giết chết mẹ cô ấy.”
“Vì sao?” Đỗ Thành bỗng mỉm cười, “Vì tình yêu?”