“Đúng là cũng hơi đói.” Đỗ Thành chặc lưỡi, “Kiếm tí bánh chẻo
ăn đi.”
“Được ạ.” Trương Chấn Lương nhanh nhẹn đứng dậy, đi về phía
cửa, “Anh đợi một tí, em về ngay đây.”
Thấy anh ta đã ra khỏi cửa, Đỗ Thành chỉ vào chiếc áo khoác trên
chiếc giá quần áo, bảo Ngụy Quýnh: “Túi bên phải, thuốc lá.”
Ngụy Quýnh hơi do dự, “Cảnh sát Đỗ, chú đã bệnh…”
Đỗ Thành tỏ ra đã sốt ruột đến mức không thể chờ thêm được nữa,
“Lắm chuyện. Nhanh lên!”
Ngụy Quýnh không còn cách nào khác, đành làm theo yêu cầu của
ông. Nửa phút sau, Đỗ Thành đã ngậm điếu thuốc trên môi, hút một cách
sung sướng. Ngụy Quýnh tìm được một chiếc cốc giấy, rót nửa cốc vơi,
đặt trước mặt ông, để làm gạt tàn thuốc lá.
Đỗ Thành rít vài hơi đã hút hết hơn nửa điếu thuốc. Ông bóp đầu
mẩu thuốc, nhìn Ngụy Quýnh, “Nói đi, cậu nhóc, tìm tôi có việc gì?”
“Dạ?”
“Cậu không chỉ đơn giản là đến thăm tôi, nếu không Nhạc Tiêu
Tuệ cũng sẽ đến.” Đỗ Thành hất cằm ra phía cửa, “Cho nên tôi đã nghĩ
cách bảo Trương Chấn Lương đi ra ngoài.”
Ngụy Quýnh đỏ bừng mặt, thầm lẩm bẩm một câu: Cái ông cáo già
này.
“Cảnh sát Đỗ, hồ sơ vụ án mà chú mang cho chúng cháu… không
phải là toàn bộ đúng không?”
“Ồ?” Đỗ Thành nhướng mày lên, đang đưa tay lấy thuốc lá, liền
dừng lại, “Sao lại hỏi thế?”
“Cuối tháng 10 năm 1992, cũng từng xảy ra một vụ án tương tự.”
Ngụy Quýnh lấy can đảm, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thành, “Rất giống với