“mai gặp lại” rồi vội vã mở cửa phòng, ra về.
Lâm Quốc Đống vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, chằm chằm nhìn
vào gian phòng cạnh cửa không một bóng người. Một lúc lâu sau, hắn
nhét hai tay vào túi quần, chậm rãi quay một vòng, nhìn khắp xung
quanh gian phòng khách. Cuối cùng, hắn đưa mắt nhìn về phía phòng vệ
sinh.
Cô và cô ta, cũng giống nhau.
Ngụy Quýnh nhìn biển số trên phòng bệnh, khẽ đẩy mở cửa phòng.
Đỗ Thành nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt vàng
ệch. Một cảnh sát túc trực ở cạnh giường, chính là người cảnh sát còn lại
mà cậu đã gặp ở nhà Kỷ Càn Khôn, thấy Ngụy Quýnh bước vào, anh ta
lập tức nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.
Ngụy Quýnh chỉ vào Đỗ Thành, miệng nói không thành tiếng: “Em
đến thăm chú ấy.”
Người cảnh sát khẽ gật đầu, ra hiệu cho cậu tìm ghế ngồi xuống.
Ngụy Quýnh để lẵng hoa quả vào góc tường, kéo một chiếc ghế
tới, ngồi cạnh giường.
“Chú ấy thế nào?”
Sắc mặt người cảnh sát rất khó coi, anh ta không trả lời, chỉ khẽ lắc
đầu.
Ngụy Quýnh nhìn Đỗ Thành trên giường bệnh. Cả người ông già
co lại trong chăn, mấy hôm không gặp mà gương mặt ông đã gầy rộc đi,
chỉ có phần bụng vẫn nhô cao. Dường như ông đang ngủ, nhưng hơi thở
rất không đều. Thỉnh thoảng lại nhíu mày, nghiến răng.
Người cảnh sát quan sát Ngụy Quýnh, hỏi khẽ: “Cậu là ai?”
Ngụy Quýnh bỗng không biết nói thế nào, cậu cũng không biết nên
tả thế nào về mối quan hệ giữa mình và Đỗ Thành, ngẫm nghĩ một lát,