Sắc trời đã tối dần. Mái tóc dài của Nhạc Tiêu Tuệ bay trong làn
gió xuân nhè nhẹ. Một nửa gương mặt của cô khuất trong bóng tối, chỉ
có đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhạc Tiêu Tuệ mỉm cười với cậu, đứng dậy, ném hộp thuốc lá qua.
“Đi thôi, đến nhà ăn.”
Dứt lời, cô khẽ vẩy ngón tay giữa. Đầu thuốc lá lượn tròn bay đi,
mang theo một chuỗi tàn lửa lập lòe, rơi xuống nền xi măng cách đó mấy
mét, nhấp nháy giây lát rồi tắt.
Kỷ Càn Khôn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ông bỏ kính xuống, hướng ra phía cửa nói “vào đi.”
Cánh cửa mở ra. Nhạc Tiêu Tuệ bước vào, lật tay khép luôn cửa
lại.
“Là cháu đấy à, mau vào đi.” Kỷ Càn Khôn hơi ngạc nhiên, “Cháu
và Ngụy Quýnh gần đây sao thế, toàn hành động một mình.”
“Cháu đi dạo phố, ngang qua đây.” Nhạc Tiêu Tuệ bỏ ba lô xuống
giường, “Nhân tiện vào thăm ông. Sao, cháu không được chào đón ạ?”
“Ha ha, tất nhiên là chào đón chứ.” Kỷ Càn Khôn bỏ cuốn hồ sơ
trong tay xuống, quay xe lăn đi tới, “Ăn cơm chưa? Hôm nay có canh
sườn ngó sen.”
“Cháu ăn rồi, ông cứ kệ cháu.” Nhạc Tiêu Tuệ ngồi bên giường,
ngắm nhìn Kỷ Càn Khôn từ trên xuống dưới, “Lão Kỷ, ông lại gầy đi
rồi.”
“Thế à?” Kỷ Càn Khôn sờ lên má mình, “Dạo này ngủ không ngon
giấc lắm.”
Ông bỏ tay xuống, nét mặt trở nên u tối, “Ta biết Lâm Quốc Đống
sống ở ngay trong thành phố này, cùng hít thở một bầu không khí với ta.
Nhưng, ta không thể làm được gì.”