“Hắn sẽ bị trừng phạt.” Nhạc Tiêu Tuệ dừng lại giây lát, “Mỗi một
người gây ra tội ác, đều sẽ bị trừng phạt.”
Kỷ Càn Khôn ngẩng đầu nhìn cô. Cô gái nở một nụ cười ngọt ngào
đáp lại ông, “Cháu cạo râu cho ông nhé - dài thế rồi.”
Giống như lần trước, mười mấy phút sau, Kỷ Càn Khôn nằm thoải
mái trên chiếc xe lăn, trên mặt đắp một chiếc khăn mặt nóng. Tiếng
khuấy kem cạo râu vọng tới bên tai. Tiếp đó, ông nghe thấy tiếng sột soạt
khi chiếc dao cạo râu được mở ra, dường như Nhạc Tiêu Tuệ đang lướt
nhẹ ngón tay qua lưỡi dao.
“Ông có biết không, lão Kỷ, có lúc, nhìn thấy ông, cháu lại nhớ
đến bố cháu.”
“Ồ? Ông ấy cũng tầm tuổi như ta?”
“Ít tuổi hơn ông một chút.” Giọng Nhạc Tiêu Tuệ dần dần gần hơn,
“Sau khi mẹ cháu mất, ông ấy không lấy ai nữa, một mình nuôi cháu
khôn lớn.”
“Chắc là bố mẹ cháu rất yêu nhau.”
“Vâng.” Giọng cô lại gần hơn một chút, “Cho đến giờ, bố cháu vẫn
giữ những di vật của mẹ cháu, không nỡ bỏ đi.”
“Chà.” Kỷ Càn Khôn buông một tiếng thở dài, “Cũng là một người
chung thủy.”
“Sự chung thủy chỉ mang đến cho ông ấy nỗi đau, nỗi đau không
bao giờ nguôi.”
“Ồ?”
“Ông ấy nghiện rượu. Có lẽ chỉ khi chuốc cho mình say bét nhè,
ông ấy mới có thể quên được cái chết của mẹ cháu.”
Kỷ Càn Khôn im lặng một lúc, “Có điều, ít nhất còn có cháu ở bên
ông ấy.”