Nhạc Tiêu Tuệ nhìn chiếc túi đeo chéo, trong đầu bỗng lóe lên một ý
nghĩ.
“Ngụy Quýnh, vừa nãy, lúc lão Kỷ đi ra…”, Nhạc Tiêu Tuệ ghé sát
vào cậu, hỏi khẽ: “Cậu có trông thấy chiếc túi da màu đen mà ông ấy
mang đến không?”
“Hả?” Ngụy Quýnh nghĩ một chút, “Hình như không nhìn thấy.”
Cậu cau mày, không lẽ Kỷ Càn Khôn để chiếc túi da đó lại cho Lạc
Thiếu Hoa? Nếu như vậy, trong chiếc túi da đựng cái gì?
Ngụy Quýnh bất giác nhìn về phía chiếc bàn chỗ Lạc Thiếu Hoa,
vừa quay người, tiếng quát khẽ của Nhạc Tiêu Tuệ đã vang lên bên tai:
“Đừng quay đầu!”
Gần như cùng lúc đó, Ngụy Quýnh nghe thấy tiếng chuông gió
vang lên ở phía sau lưng.
Cánh cửa kính bị đẩy mở. Có người bước vào.
Ngụy Quýnh vội ngồi thẳng người lên, cúi đầu xuống. Mấy giây
sau, cậu ngước mắt lên, nhìn thấy Nhạc Tiêu Tuệ đang hướng vào mặt
bàn, nhưng khóe mắt lại chăm chú liếc nhìn chếch về phía sau, mặt tái
nhợt.
Phía sau lưng có tiếng bước chân, thong thả không vội vã, đang đi
về phía Lạc Thiếu Hoa.
Tiếng bước chân dừng lại. Nhạc Tiêu Tuệ lập tức quay mặt lại,
nhìn về phía ô cửa sổ sát đất, giọng rất khẽ nhưng rõ ràng:
“Lâm Quốc Đống!”
Ba chữ đó khiến tim Ngụy Quýnh đột nhiên đập mạnh. Cậu hỏi
nhỏ: “Cậu có chắc không?”
Nhạc Tiêu Tuệ lấy tay trái che mặt, gật đầu.