Trương Chấn Lương nhảy xuống từ một chiếc xe cảnh sát, vừa chỉ huy
đồng nghiệp phong tỏa hiện trường, vừa chạy vào trong quán cà phê.
Vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy Đỗ Thành sắc mặt nặng nề và Lâm
Quốc Đống đang run lên bần bật.
“Sư phụ!” Trương Chấn Lương bước nhanh đến cạnh bàn, lập tức
phát hiện thấy chiếc điều khiển chất nổ từ xa trong tay Kỷ Càn Khôn.
Anh không hề do dự, rút luôn súng lục, nhắm trúng đầu Kỷ Càn Khôn,
đồng thời nhìn Đỗ Thành.
“Thế này… là thế nào ạ?”
“Phong tỏa con phố này, di dời dân chúng đi chỗ khác.” Đỗ Thành
không trả lời anh, mà ra lệnh luôn, “Yêu cầu đội phòng chống cháy nổ,
đội cứu hỏa và cứu hộ sẵn sàng đợi lệnh.”
“Vâng.” Trương Chấn Lương bỏ súng xuống, ánh mắt dừng lại
mấy giây nhìn chiếc điều khiển chất nổ từ xa, “Có cần cho người đến nói
chuyện với ông ta không?”
“Không có tác dụng.” Đỗ Thành cau mày, “Để tôi nói vậy.”
Trương Chấn Lương gật đầu, “Sư phụ, anh cẩn thận nhé.”
Dứt lời, anh liền quay người đi ra cửa. Vừa bước được mấy bước,
Trương Chấn Lương bỗng trợn tròn mắt.
Một ông già mặc áo bông màu đen người xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua
cánh cửa kính vỡ, loạng choạng xông vào.
“Lạc Thiếu Hoa?” Trương Chấn Lương để ý thấy ông cầm một
chiếc tuốc nơ vít cán dài trong tay, liền vội ngăn lại, “Anh định làm gì?”
Ánh mắt Lạc Thiếu Hoa hỗn loạn, cả người mềm oặt, như chực
ngã lăn ra đất bất cứ lúc nào. Đối mặt với cánh tay chặn trước mặt của
Trương Chấn Lương, Lạc Thiếu Hoa liền bám luôn vào, đứng vững rồi
lại đẩy phắt anh ra, lao thẳng đến chỗ Lâm Quốc Đống.