khỏi cửa, ấn nút nghe máy.
“Chị à, em là Thành đây… Chị đừng hỏi chuyện này nữa.” Đỗ
Thành thở dài, “Thiếu Hoa không sao… Chị đừng đến, anh ấy thật sự là
không sao… Thôi được… Chúng em đang ở chỗ giao giữa đường Đại
Vọng và phố Hưng Hoa Bắc.”
Ông ngắt máy, cúi người nhìn Kỷ Càn Khôn.
“Lão Kỷ, bây giờ tôi đi nói chuyện với Lạc Thiếu Hoa - trong tay
ông ấy có chứng cứ Lâm Quốc Đống giết người.” Đỗ Thành dừng lại
một lúc, “Ông cho tôi một chút thời gian.”
Khóe miệng Kỷ Càn Khôn khẽ nhếch lên, bật ra ba chữ: “Ba mươi
phút.”
“Được.” Đỗ Thành thẳng người lên, quay đầu nhìn Ngụy Quýnh và
Nhạc Tiêu Tuệ, “Hai đứa…”
Nhạc Tiêu Tuệ vẫn đứng yên, Ngụy Quýnh nhìn cô, rồi quay về
phía Đỗ Thành lắc đầu.
Đỗ Thành dường như đã sớm đoán được, mặt không có vẻ cáu giận
lắm. Ông vỗ vào vai Kỷ Càn Khôn, rồi chạy nhanh ra cửa.
Trong quán cà phê lại trở nên yên lặng. Bốn người không nói gì,
ngồi hoặc đứng quanh chiếc bàn. Một lúc lâu sau, Kỷ Càn Khôn buông
một tiếng thở dài, giọng nói ôn hòa: “Các cháu tìm chỗ ngồi đi - ngồi xa
ra một tí.”
Hai người làm theo. Có điều, mỗi người lấy một cái ghế, ngồi
xuống cạnh bàn.
Nhạc Tiêu Tuệ nhìn chiếc túi da màu đen dưới chỗ ngồi của Lâm
Quốc Đống, hất hàm về phía nó, “Chính là cái này à?”
“Ừ.” Kỷ Càn Khôn cười, “Ta là một người liệt, không thể đảm bảo
là sẽ giết được hắn, chỉ có thể sử dụng cách này.”