đồng sự của tổ chuyên án đang khám xét hiện trường, bao gồm cả việc
kiểm tra phòng ký túc xá của nghi phạm. Vừa nãy họ gọi điện cho tôi,
nghe nói có phát hiện rất lớn."
Mấy nữ cảnh sát vội vàng chạy đến, đưa cho Thái Vĩ một tập tài
liệu dày, Thái Vĩ lật giở xem qua một lát ngẩng đầu nói với ông mập đó:
"Thưa Cục trưởng, có thể bắt đầu được rồi!" Cục trưởng gật gật đầu,
"Bắt đầu đi!"
Tất cả mọi người đều vây quanh tấm kính, Phương Mộc không
dám chen lên phía trước, chỉ có thể cố gắng hết sức nắm bắt được tình
hình trong tấm kính đó qua những kẽ hở của đám người.
Đây là một phòng thẩm vấn có lắp kính một chiều. Bên trong
phòng thiết bị rất đơn giản, vị trí chếch bên trái đặt một chiếc bàn, hai
chiếc ghế, trên bàn đặt một chiếc đèn bàn. Hai người cảnh sát đang ngồi
trước bàn, một người lật giở tập tài liệu vừa mới đưa vào, một người
đang viết gì đó trên giấy. Đối diện là một chiếc ghế được lắp cố định
xuống đất, nhìn vô cùng lạnh lẽo khó chịu. Ở góc tường có máy quay
camera, phía trên có treo micro, âm thanh trong phòng thẩm vấn có thể
thông qua chiếc máy khuếch đại âm thanh này truyền ra bên ngoài. Cánh
cửa nhỏ phía bên phải phòng thẩm vấn mở ra, Mạnh Phàm Triết bị đeo
còng tay và xích chân, bị hai người cảnh sát dẫn vào. Trông cậu vô cùng
yếu ớt, mặt luôn cúi gằm, tiếp đến người cảnh sát ấn cậu ngồi xuống ghế,
cái đầu cứ đung đưa trước ngực. Máu bên khóe miệng đã khô cứng lại,
trên mặt đầy những vết máu đỏ thâm lại.
Hai người cảnh sát nhìn chằm chằm cậu mấy giây, người cảnh sát
già cất lời: "Họ tên?"
Mạnh Phàm Triết cúi đầu không hề có phản ứng. Một người cảnh
sát quay chiếc đèn bàn hướng về phía Mạnh Phàm Triết, toàn thân Mạnh
Phàm Triết được chiếu sáng dưới ánh đèn, để lại cái bóng gẫy gập trên
bức tường phía sau.
"Họ tên?"