Phương Mộc không rõ mình đã ngồi như thế này trong phòng bao
lâu, rồi mới cảm nhận ra mình đang run rẩy một cách đáng sợ.
Có cảm giác ướt và giá lạnh ở bàn chân. Anh cúi nhìn. Tuyết bám
trên giày tan thành nước cộng với đất bùn, để lại trên sàn nhà những vệt
lấm lem trông phát khiếp.
Anh đứng dậy bước ra trước bậu cửa sổ, cầm cái phích nước lên
lắc lắc, rồi rót một cốc nước để qua đêm chỉ còn âm ấm.
Anh uống mấy hụm nước. Rồi chăm chú nhìn những dấu giày
nguệch ngoạc bê bết trên sàn. Lát sau anh đưa mắt nhìn khắp lượt trong
phòng.
Không hiểu sao lúc này mọi thứ đều như rất xa lạ. Mấy cái giường
hai tầng véc-ni lở lói nham nhở, những cái chăn nhàu nhĩ, những tấm ảnh
quảng cáo các ngôi sao thể thao, những đôi giày dép lộn xộn dưới gầm
giường… hình như tất cả đã đổi khác từ lúc nào không biết.
Hay là, chính mình đã biến đổi khác đi?
Anh cảm thấy toàn thân cứng đơ, không khí nóng lúc mới bước
vào phòng đã đi đâu cả rồi?
Tại sao… tại sao mình lại có thể cảm nhận ra… người ấy?
Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi và hiện trường nhanh chóng
được đặt trên bàn làm việc của Đinh Thụ Thành.
Người chết là Tống Phi Phi, quê tỉnh Cam Túc, nữ sinh năm thứ ba
khoa Kinh tế Đại học Sư phạm. Khi được phát hiện, thi thể Tống Phi Phi
không một mảnh vải, bị trói vào cột cờ phía tây nam của sân vận động,
miệng bị nhét chiếc quần lót của chính cô. Ở hiện trường không tìm thấy
áo quần nào khác của Tống Phi Phi. Kết quả khám nghiệm tử thi cho
biết, màng trinh bị rách nhưng là vết rách cũ, không có dấu hiệu chứng tỏ
đêm hôm đó có quan hệ sinh lý. Thân thể nạn nhân không có vết thương
rõ rệt, xét nghiệm huyết dịch cho thấy có thành phần Ether bám ở niêm
mạc. Vì thế có thể sơ bộ nhận định Tống Phi Phi đã bị đánh thuốc mê,