TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 979

“Ở nhà không có ai chơi với em.” Nó ngẩng đầu nhìn lũ trẻ đang

đùa nhau tưng bừng nhộn nhịp, “Không giống như nhà chị, nhộn nhịp
quá.”

“Nhà á?” Sắc mặt Liêu Á Phàm bỗng trở nên u ám, cô quay đầu

nhìn căn nhà nhỏ và cái sân của Thiên sứ Đường. Trong sắc trời ngày
một tối và khói bếp lững lờ bay lên, Liêu Á Phàm bỗng nảy sinh một nỗi
buồn bực vô cớ. Giống như chạm phải cái bệ bếp đã lâu không lau chùi,
vừa nhờn vừa cũ kỹ.

“Đây không phải nhà của chị!” Liêu Á Phàm thở dài, quay đầu đi

khiến thằng bé không nhìn thấy tâm trạng của cô. Liêu Á Phàm đứng dậy
nhìn, thằng bé đã chạy sang một con phố khác, chiếc cặp trên vai nhấp
nhô, nó quá to so với thân hình bé nhỏ của thằng bé.

“Cháu quen nó à?”

Phương Mộc không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh lan can,

Liêu Á Phàm vội vàng nói: “Chào chú Phương!”

Phương Mộc gật đầu, nheo mắt nhìn theo bóng thằng bé đang

khuất dần, “Thằng bé lại đến à?”

“Ôi, nó thường xuyên đảo qua, đảo lại bên ngoài bức tường.” Liêu

Á Phàm cách Phương Mộc một bức tường nhưng vẫn nhìn theo hướng đi
của thằng bé, “Nó tên là Hạ Kinh.”

“Hả?” Phương Mộc cười, “Tên nó không phải là Hạ Kinh.”

Liêu Á Phàm kinh ngạc rướn lông mày lên như muốn hỏi cho ra

nhẽ, nhưng thấy Phương Mộc đã men theo lan can đi về phía cửa lớn,
đành tiu nghỉu quay trở vào trong sân.

Phương Mộc mang đến một số quần áo mùa thu cho bọn trẻ, trong

đó có một túi đựng quần áo đúng mốt mới tinh. Không cần nói, đó là
quần áo chuẩn bị cho Liêu Á Phàm. Thầy Châu thấy hơi bất ngờ với sự
đến thăm của Phương Mộc. Ông đưa số quần áo cho chị Triệu, dặn dò lại
mấy câu, rồi ra sân đi dạo với Phương Mộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.