TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 113

“Tốt.” Kỷ Càn Khôn nhìn nội dung ghi chép, bấm vào màn hình theo

hướng dẫn, mở kho ảnh ra, “Ừ, đẹp đấy.”

Trong bức ảnh, Ngụy Quýnh đứng thẳng đơ, mỉm cười ngại ngùng, cánh

tay bị Nhạc Tiêu Tuệ khoác cứng đờ ra. Ngược lại, cô gái bên cạnh cười
tươi như hoa, đầu hơi nghiêng về phía bên phải, mặt đầy vẻ tinh nghịch.

“Ha ha.” Nhạc Tiêu Tuệ nhìn tấm ảnh, không kìm được bật cười. “Nhìn

tay cậu, trông như tay giả - Cụ Kỷ ơi, gửi cho cháu nhé, buồn cười quá.”

“Hả?” Kỷ Càn Khôn ngớ ra, “Gửi thế nào? Rửa ra à?”
“Dễ thôi.” Nhạc Tiêu Tuệ cầm lấy chiếc điện thoại di động, tay lướt rất

nhanh trên màn hình, mấy phút sau lại đưa chiếc điện thoại di động cho ông
cụ, “Cụ Kỷ, cháu đã cài Wechat cho cụ rồi đấy.”

“Wechat?” Kỷ Càn Khôn càng ngơ ngác, “Wechat gì?”
Phải mất đến mười mấy phút, Kỷ Càn Khôn mới hiểu được Wechat là gì,

sau khi loay hoay một hồi với chiếc điện thoại di động, ông cụ hớn hở ra
mặt.

“Cái này hay đấy, giống như là máy bộ đàm ấy.” Kỷ Càn Khôn ngẩng

đầu nhìn họ, “May mà có các cháu, ông già Kỷ này cũng được coi là nắm
được khoa học kĩ thuật cao.”

“Tất nhiên rồi ạ.” Nhạc Tiêu Tuệ cười tít mắt bảo: “Một ông cụ hiện đại

như ông, sao lại không chơi cái này chứ.”

“Ha ha ha.”
Tiếng cười chưa dứt, chiếc điện thoại di động của Kỷ Càn Khôn đã đổ

chuông.

Tiếng nhạc vui tai vang lên đột ngột khiến ông cụ luống cuống, “Ài chà,

nhận điện thoại thế nào nhỉ? Từ từ nào, ta tự làm…”

Nét mặt Kỷ Càn Khôn căng thẳng, ông cụ đưa tay trượt trên màn hình,

điện thoại được kết nối.

Thao tác thành công, Kỷ Càn Khôn rất hài lòng về mình, mặt tươi cười

nghe điện thoại. Nhưng nói được mấy câu, nét mặt ông cụ dần tối lại.

“Ừ, tôi biết rồi… Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.