TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 145

“Chỉ vì xem cái đoạn video chết tiệt đấy, mà phải viết bản kiểm điểm

một nghìn chữ.”

“Cái đó thì dễ thôi mà, chép đại một bản là được.” Nhạc Tiêu Tuệ quay

người, đi giật lùi, “Cùng lắm thì tớ giúp cậu - tớ có kinh nghiệm.”

“Được, cậu phải chịu trách nhiệm liên đới.” Ngụy Quýnh cười. Trong

lòng cậu không hề trách ông Kỷ. Một ông cụ đi lại bất tiện, nhưng lại vô
cùng hiếu kỳ về thế giới, đang rất hứng thú với sự vật mới. Đối với ông cụ,
điện thoại di động là một thứ đồ chơi mới mẻ kì diệu, cũng là một cách tốt
để cho hết thời gian và xua đi nỗi cô đơn. Cậu hiểu ông Kỷ, càng thương
cảm cho ông, cũng giống như đang cố sức bảo vệ một ngọn nến sắp tàn.

“Lần sau sẽ dạy ông Kỷ cách lên mạng.” Ngụy Quýnh rảo bước nhanh,

đuổi theo Nhạc Tiêu Tuệ, “Ông cụ chắc chắn sẽ thích.”

Cửa mở ra, một bà lão tóc bạc phơ thò đầu ra, quan sát Đỗ Thành từ trên

xuống dưới, “Anh tìm ai?”

“Bác là Dương Quế Cầm phải không?” Đỗ Thành lấy thẻ cảnh sát trong

túi áo ra, “Cháu là cảnh sát.”

Bà lão không hề có ý mở cửa, nét mặt vẫn đầy nghi ngờ, “Anh có việc gì

không?”

“Hứa Minh Lương là con trai bác phải không?” Đỗ Thành cười cười,

“Cháu điều tra lại về vụ án.”

Vẻ mặt bà lão trông vẫn không thay đổi, nhưng đã chuẩn bị đóng cửa lại.

Đỗ Thành bước lên phía trước một bước, lấy mũi giày chặn cánh cửa.

“Còn nữa - Mang sự ấm áp đến với những gia đình một con đã mất.”
Đỗ Thành đưa tay từ phía sau ra, một chai dầu đậu nành to.
Bà lão nhìn chai dầu, lại nhìn Đỗ Thành, lặng lẽ tránh sang một bên.
Căn phòng không rộng, đồ đạc trong phòng đơn giản, cũ kĩ. Một thứ mùi

khiến người ta không vui phảng phất trong không khí. Đỗ Thành khịt khịt
mũi, phát hiện cái mùi này tỏa ra từ một chiếc tủ lạnh rất lớn trong góc
tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.