TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 146

“Chính quyền cuối cùng cũng nghĩ đến những gia đình như chúng tôi rồi

à?” Bà lão đang xách chai dầu vào trong bếp, “Người nhà của đối tượng
phạm tội cũng được tặng à?”

“Vâng.” Đỗ Thành trả lời qua quýt, lặng lẽ đi về phía góc tường. Chiếc

tủ lạnh kiểu cũ, phát ra những tiếng ầm ì rất lớn. Thân tủ đầy những vết bẩn
màu đỏ sẫm, qua tấm kính cửa tủ, có thể nhìn thấy bên trong nhét đầy
những loại nội tạng lợn như lòng lợn, gan lợn… Có những miếng thịt đã
biến chất, có màu xanh sẫm.

“Ăn được.” Bà lão trở vào phòng khách, thấy Đỗ Thành đang quan sát

chiếc tủ lạnh, “Nấu lên là được.”

“Bác… vẫn còn bán thịt lợn ạ?” Đỗ Thành lấy thuốc lá ra, châm một

điếu, tạm thời xua cái mùi lạ trong mũi đi.

“Không làm nữa từ lâu rồi, quầy hàng chuyển cho cháu đằng ngoại tôi

rồi.” Bà lão nhìn chăm chăm vào điếu thuốc lá ở bên miệng Đỗ Thành,
“Những thứ bán không hết thì mang đến cho tôi - tôi cũng phải sống chứ.”

Đỗ Thành chú ý thấy ánh mắt của bà lão, liền đưa cả thuốc lá và bật lửa

ra. Bà lão cầm lấy, thành thục rút một điếu, bật lửa châm.

“Bác sống một mình ạ?”
“Một người bán thịt, lại còn đẻ ra một thằng con là tội phạm giết người,

còn ai muốn lấy tôi?” Bà lão phả ra một vòng khói, nhìn hộp thuốc, “Đúng
là của người nhà nước hút, thuốc ngon.”

Hai người đứng trong phòng khách, im lặng hút thuốc. Mái tóc bạc của

bà lão rối bù, buộc bừa phía sau gáy bằng dây chun, trên người mặc một
chiếc áo sợi bẩn đến mức không nhận ra là màu gì, bên dưới mặc một chiếc
quần bông cũng đen bẩn bóng lọng. Mặt bà lão đầy những vết nám của
người có tuổi, con mắt đục mờ, lạnh lùng, chỉ lúc rít mạnh điếu thuốc, mới
thoáng ánh lên một chút hài lòng.

“Nói đi, anh muốn điều tra lại chuyện gì?” Bà lão châm điếu thuốc thứ

hai, chậm rãi lên tiếng, “Là chuyện của Minh Lương phải không?”

Đỗ Thành nhìn bà, “Đúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.