TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 173

Ngụy Quýnh vừa đọc liền bật cười. Đó là tin nhắn của nhà cung cấp dịch

vụ gửi đến nhắc về lưu lượng truy cập website, nội dung hiển thị lưu lượng
dữ liệu di động của số điện thoại di động đã không còn đủ 2MB rồi. Cũng
không có gì lạ, lão Kỷ dùng điện thoại di động lên mạng cả ngày, tất nhiên
là lưu lượng tiêu hao rất nhanh.

Cậu kiên nhẫn giải thích một hồi cho lão Kỷ, rồi mua cho ông cụ một gói

lưu lượng mới. Lão Kỷ ngẫm nghĩ một lúc, tỏ vẻ không phục.

“Như thế có nghĩa là cho dù tháng này ta sử dụng hay không sử dụng

hết… cái gì ý nhỉ?”

“Lưu lượng.”
“Đúng, lưu lượng - thì cuối tháng vẫn cứ về con số không?”
“Đúng thế ạ.”
“Thế thì thật vô lý.”
“Ha ha, vâng ạ.” Ngụy Quýnh cũng cười, “Nghe nói mấy nhà cung cấp

dịch vụ lớn đang thay đổi chính sách thu phí. Nếu ông thấy không tiện, lần
sau cháu sẽ lắp giúp ông một cái WIFI di động.”

Từ này lại khiến lão Kỷ lúng túng, sau khi tìm hiểu rõ, ông cụ liền lập

tức muốn lắp một cái.

“Đến lúc đó, rất vui được mời các cháu đến chỗ lão Kỷ này để lên mạng

ké.”

Hai người đang nói chuyện thì Trương Hải Sinh xách mấy chiếc túi nilon

bước vào.

“Mẹ kiếp, làm tôi mệt chết đi được.” Trương Hải Sinh nhìn thấy Ngụy

Quýnh, lạnh lùng gật gật đầu, rồi quay qua hỏi lão Kỷ: “Để đồ ở đâu cho
ông đây?”

Lão Kỷ chỉ vào góc tường. Trương Hải Sinh vừa để đồ vừa càm ràm:

“Cái phòng này cũng chẳng để được mấy ngày đâu, nóng quá, hay là tôi
treo cho ông ra ngoài ban công cửa sổ nhé, giữ để ăn dần.”

Vừa nói, anh ta vừa lấy một mẩu giấy trong túi áo ra, bên trên có mấy

chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, trông giống như là một hóa đơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.