TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 174

“Ông còn phải đưa cho tôi bảy tệ.” Anh ta đưa mẩu giấy cho lão Kỷ,

“Sắp đến tết rồi, giá cả tăng, số tiền đó không đủ.”

Lão Kỷ cầm lấy mẩu giấy, chẳng buồn nhìn, vo viên ném luôn vào thùng

rác bên cạnh giường, lấy luôn ra mười tệ đưa cho Trương Hải Sinh.

Mặt Trương Hải Sinh liền tươi rói, nhanh nhẹn nhét tiền vào túi áo, “Ông

với cậu cứ nói chuyện đi, tôi phải đi làm việc đây.”

Dứt lời, anh ta liền kéo cửa đi ra.
Ngụy Quýnh nhìn những chiếc túi nilon, bên trong hầu hết là thực phẩm

như gà đông lạnh, cá đông lạnh.

“Ông định…”
“Sắp tết rồi, chuẩn bị đồ đón tết.” Lão Kỷ vui vẻ nói: “Một mình cũng

phải ăn tết cho tử tế.”

“Viện dưỡng lão không chuẩn bị bữa tất niên sao?”
“Dào, những món đó, không nhắc đến thì thôi.” Lão Kỷ xua tay, “Tay

nghề nấu nướng còn chẳng bằng ta.”

Ngụy Quýnh nghe vậy, trong lòng chợt chùng xuống. Một mình nấu bữa

tất niên, rồi lại một mình lẻ loi ăn hết - e rằng không có việc nào buồn hơn
thế.

“Không có gì đâu.” Lão Kỷ hiểu được sắc mặt cậu, mỉm cười, “Hơn hai

mươi năm nay, ta đã quen rồi.”

Ngụy Quýnh đang định an ủi ông cụ, bỗng nghe thấy điện thoại di động

trong túi áo đổ chuông. Là mẹ gọi tới, hỏi cậu khi nào về nhà. Ngụy Quýnh
không muốn làm ông cụ buồn thêm, vội vàng nói mấy câu rồi ngắt điện
thoại.

Lão Kỷ cũng không hề để ý, vẻ mặt vẫn tươi cười.
“Mẹ cháu à? Đợi sốt ruột rồi hả?” Lão Kỷ vỗ tay lên đầu gối, “Không

còn sớm nữa, cháu mau về nhà đi, cho ta gửi lời hỏi thăm bố mẹ cháu.”

“Vâng.” Ngụy Quýnh bối rối đứng dậy, xách ba lô lên, “Lão Kỷ, ông nhớ

để ý chăm sóc mình, ba mươi tết… cháu sẽ đến chúc tết ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.