TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 183

Dứt lời, ông ta quay người trở lại phòng trực, lấy chìa khóa trên tường

xuống, rồi lại quay lại chỗ cánh cổng sắt.

“Các cậu, bình thường không chịu khó đến thăm các cụ.” Người bảo vệ

mở khóa, “Bây giờ còn làm ra cái vẻ gì, viện Kính lão có thiếu bánh chẻo
đâu.”

“Cảm ơn chú nhé.” Ngụy Quýnh nghiêng người lách qua người bảo vệ,

lúc nhét bao thuốc vào túi áo ông ta, cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Đưa bánh chẻo xong thì ra luôn đấy, đừng có muộn quá.”
Ngụy Quýnh vâng dạ qua quýt rồi nhanh chóng đi về phía tòa nhà nhỏ.
Đi qua sảnh tầng 1, Ngụy Quýnh nhìn thấy đèn ở phòng ăn vẫn sáng.

Một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng đặt ở giữa bàn ăn, mấy cụ già ngồi
trên chiếc ghế dài, xem một tiết mục kịch vẻ buồn tẻ. Một hộ lý dựa người
vào chiếc xe đẩy đồ ăn bằng inox ngủ gật.

Ngụy Quýnh không dừng lại, cậu quay người đi về phía cuối hành lang.
Qua ánh đèn chiếu ra từ khe hở dưới cửa có thể thấy lão Kỷ còn chưa

ngủ. Ngụy Quýnh khẽ đẩy cửa, không khóa. Gần như cùng lúc đó, một đám
khói lớn xộc ra.

Căn phòng mù mịt đầy khói, chỉ có thể nhìn thấy một màu xám mờ.

Cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ, lão Kỷ một tay cầm đũa, một tay kẹp điếu thuốc lá,
ngây ra nhìn cậu.

Phải đến năm giây sau, lão Kỷ mới hét lên: “Cháu… sao cháu lại đến?”
Ngụy Quýnh không nói gì, nín thở, đi vội đến trước cửa sổ, mở toang

cửa sổ ra. Bầu không khí khô lạnh ùa vào phòng, khuấy động khói thuốc
đầy trong phòng, lập tức cảm giác trong lành hơn rất nhiều.

“Ông hút bao nhiêu thuốc rồi?” Ngụy Quýnh đưa hai tay khua khua

quanh mình, “Ông muốn chết ạ!”

Lão Kỷ chỉ cười khà khà, dường như đã xúc động đến mức không biết

nói gì. Ông quay chiếc xe lăn, đến sát bên Ngụy Quýnh, ngắm cậu từ trên
xuống dưới, mấy lần định thò tay ra kéo cậu, nhưng lại rụt tay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.