TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 211

Viện trưởng tím mặt, tức nghẹn một lúc lâu rồi bật ra mấy chữ qua kẽ

răng: “Lão Kỷ, ông giỏi thật đấy.”

Lão Kỷ mỉm cười: “Cảm ơn ông.”
“Mẹ kiếp, ông không nói trước với tôi một tiếng được à?” Nụ cười của

lão Kỷ làm cho cơn giận của viện trưởng lên đến đỉnh điểm, ông ta xông
thẳng đến trước mặt lão Kỷ, gần như va vào trán lão Kỷ, “Cứ phải báo
thẳng cho cảnh sát mới được à? Bây giờ trong viện loạn cả lên! Hai bên,
mẹ kiếp, đều gặp tôi để đòi người!”

“Viện trưởng,” Lão Kỷ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt đối

phương, “Con cái người ta đưa người già đến đây, là để nằm an dưỡng
những năm tháng tuổi già, chứ không phải là để cho loại khốn kiếp đó làm
nhục.”

Viện trưởng cứng họng không biết nói gì, ngây ra nhìn lão Kỷ, cuối cùng

gật đầu rất mạnh.

“Đúng thế, chỗ chúng tôi quản lý không tốt, không chứa được ông thần

lớn như ông.” Ông ta đứng tránh sang một bên, chỉ tay về phía cửa, “Ông đi
đi.”

“Tôi không đi đâu hết.” Lão Kỷ co người trong chiếc xe lăn, chuyển sang

một tư thế thoải mái, “Tôi cứ ở đây.”

“Tôi là viện trưởng.” Viện trưởng lại tiến gần lại một bước, “Ở đây, tôi

có quyền quyết.”

“Ông có thể thử xem.” Lão Kỷ chậm rãi phủi bụi trên chiếc thảm len,

“Viện dưỡng lão có thế lực đen, hành động tố giác bị tấn công báo thù -
sáng mai đây sẽ là dòng tít đầu tiên của tất cả các cơ quan truyền thông. “

Nét mặt viện trưởng đơ ra, một lúc lâu sau, ông ta đứng thẳng dậy, đưa

ngón tay chỉ vào mũi lão Kỷ.

“Được.” Cả gương mặt của ông ta co rúm lại, lộ ra hàm răng khấp

khểnh, “Ông được lắm.”

Dứt lời, viện trưởng liền quay người đi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.