TÂM NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trang 212

Lão Kỷ chầm chậm thở ra một hơi, quay người về phía Ngụy Quýnh,

nhìn thấy cậu đang đứng ở chỗ cách mình hơn một mét, lông mày nhíu lại,
nhìn ông vẻ suy nghĩ.

“Lão Kỷ,” Ngụy Quýnh chăm chú nhìn ông cụ, hỏi nhỏ từng chữ: “Rốt

cuộc ông muốn làm gì?”

Lão Kỷ mỉm cười, hỏi lại: “Làm cháu sợ rồi hả?”
Ông cụ cầm bao thuốc lá lên, dịch chuyển chiếc xe lăn đến chỗ có ánh

sáng mặt trời, chăm chú nhìn vào góc phòng, lại châm một điếu thuốc.

“Người cháu vừa nhìn thấy ngoài cổng, họ Điền, tên là Điền Hữu

Quang.” Một nửa gương mặt của lão Kỷ đều bị khói thuốc che khuất, trông
có vẻ đầy tâm sự, “Lão ta góa vợ, khoảng hai năm trước được đưa đến đây.
Một lão dê già, luôn quanh quẩn bên cạnh các bà cụ trong viện, lân la vớ
vẩn để lợi dụng.”

Lão Kỷ hứ một tiếng, khóe miệng thoáng một nụ cười khinh bỉ.
“Khoảng ba tháng trước, ta phát hiện thấy lão ta và Trương Hải Sinh

bỗng nhiên rất thân mật.” Lão Kỷ quay người lại, mặt hướng về phía Ngụy
Quýnh, nét mặt nghiêm trọng, “Lão Điền là một lão hà tiện keo kiệt vô
cùng, Trương Hải Sinh thì là một tên không có lợi tuyệt đối không động
đậy, hai gã đó làm sao mà dính vào với nhau được? Ta thấy rất kỳ quặc,
liền để ý. Kết quả, bí mật của bọn chúng đã bị ta phát hiện ra.”

“Họ cấu kết với nhau, đi…”
“Đúng.” Lão Kỷ bĩu môi, “Trước đây bà Tần là một giáo viên múa, khí

chất tốt, trông cũng đẹp, bị bệnh Alzheimer - chính là bệnh suy giảm trí
nhớ của tuổi già, sau đó liền được gia đình đưa đến đây.”

Ông cụ đưa một tay ra, xòe năm ngón tay.
“Mỗi lần năm mươi tệ.” Lão Kỷ huơ huơ bàn tay đó về phía Ngụy

Quýnh, “Sau khi nhận tiền, Trương Hải Sinh sẽ cho bà Tần uống nhiều
thuốc ngủ hơn gấp bội, để tiện cho lão Điền ức hiếp bà ấy. Để cho dễ chịu,
mỗi lần lão khốn kiếp này còn mang theo dầu thơm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.